Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 160: Chương 160: Đừng nói cho anh trai của cậu biết




Hiển nhiên là cô hoàn toàn không nghe lọt tai một lời cảnh cáo nào của anh.

Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm chậm rãi nheo lại, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cà phê ở trong tay, chỉ là đôi mắt đen trầm mãi không tiêu tan giống như mực tàu.

Sáng ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sợ là đánh thức Huyên Huyên, cho nên bước chân rất nhẹ rất nhẹ.

Nhưng mà ai biết được cô vừa mới bước vào phòng thì cô đã nhìn thấy Huyên Huyên thức dậy, lúc này đang ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ, hơi mơ màng.

Buổi tối lúc cô bé ngủ thì cứ luôn thích lăn loạn ở trên giường, cho nên ngày hôm sau lúc thức dậy tóc ở phía sau bị ép vểnh lên.

Đưa tay đè tóc xuống, Diệp Giai Nhi nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành: “Huyên Huyên, ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Cô định đi ra ngoài, không có dự định đưa Huyên Huyên theo, mà nếu như cô đi vào lúc Huyên Huyên thức dậy, chắc chắn cô bé sẽ kêu gào muốn đi cùng, cho nên trước tiên vẫn phải dỗ cô bé ngủ cái đã.

“Con không ngủ nữa, con muốn ra ngoài với mẹ.” Cái miệng nhỏ vừa ngáp vừa dụi mắt, rõ ràng là chưa ngủ đủ, nhưng mà lại không chịu ngủ tiếp.

Nghe vậy, cô cau mày: “Mẹ đâu có ra khỏi nhà đâu.”

“Mẹ đã nói là nói dối thì không phải là đứa nhỏ ngoan, nếu như mẹ gạt người, vậy thì mẹ cũng không phải là một người mẹ tốt, sau này cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói của mẹ nữa, hừ.” Vóc người nhỏ nhỏ uốn éo đưa lưng về phía Diệp Giai Nhi, tóc vẫn còn đang vểnh lên, bộ dạng đó vừa buồn bực vừa đáng yêu.

Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi liền ôm cô bé đang giận dỗi vào trong ngực, nói xin lỗi: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên nói dối với Huyên Huyên, nhưng mà ngày hôm nay mẹ thật sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm, cho nên con lại chơi cùng bà ngoại một ngày nha, có được không?”

“Không được, con muốn đi cùng với mẹ.” Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tủi thân: “Mẹ đưa con đi với, con không quậy mẹ đâu, cũng sẽ không kêu mẹ ôm, tự con đi được. Mẹ ơi mẹ, cho con đi với có được không ạ?”

Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo cô nhẹ nhàng lắc lắc, giống như là một chú chó con đáng thương.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi mềm lòng, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thân thể nhỏ nhắn ấy lại ôm lấy cái chân cô, cái mông nhỏ trực tiếp ngồi trên chân cô, hai cái tay nhỏ ôm chân cô giống như là một cô bé ăn vạ.

Cô không khỏi bật cười, mở miệng nói: “Được được được, mặc quần áo nhanh lên đi, sau đó đi đánh răng rửa mặt.”

Sau khi nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn cười như một đóa hoa, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh.

Đứng trong phòng, cô cũng nghe thấy tiếng hát vui vẻ của cô bé: “Yêu mình thì ôm mình một cái, yêu mình thì bạn hãy hôn hôn mình..."

Chờ sau khi sửa soạn xong rồi, Diệp Giai Nhi nói với Quách Mỹ Ngọc một tiếng, dẫn Huyên Huyên đang không ngừng nhảy cẫng ra khỏi nhà.

Thật ra thì trong lòng cô không muốn để Huyên Huyên xuất hiện trước mặt bất cứ một người nhà họ Thẩm nào, nhưng mà ngày hôm nay Huyên Huyên thật sự bám quá chặt.

Nhưng mà ở nhà họ Thẩm, Trạch Hy là người duy nhất có thể khiến cô yên tâm, cô có lòng tin tuyệt đối với Trạch Hy.

Gọi điện thoại cho Trạch Hy hẹn gặp nhau ở Vĩnh Hòa Đại Vương, cô mua cho Huyên Huyên một lồng bánh bao hấp, lại gọi thêm hai ly sữa đậu nành, ngồi ở đó chờ anh ta.

Mà đổi thành một bên, trong nhà họ Thẩm.

Để điện thoại di động xuống, Thẩm Trạch Hy huýt sáo bước vào trong phòng tắm, đầu tiên là tắm rửa, sau đó lại ướm quần áo trước gương, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám và một cái quần kaki.

Ôm dáng lại mang theo vài phần nhẹ nhàng, nhưng lại thành thục ổn trọng.

Lúc đi xuống lầu, thím Lý đang sắp xếp bát đũa, Thẩm Hoài Dương ngồi trước bàn ăn, bóng người cao lớn tùy ý lười biếng dựa vào ghế ngồi, trong tay cầm một tờ báo.

Mà Tô Tình thì đang uống nước ấm, nhìn thấy Thẩm Trạch Hy, mở miệng cười nói: “Xuống đúng lúc đó, đến ăn sáng nè.”

“Mẹ, con có hẹn trước rồi, sáng nay không ăn.”

“Cho dù có hẹn thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy, ít nhất cũng phải ăn chút gì.”

Vẫn lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Trạch Hy rơi vào bóng dáng người nọ: “Anh, hôm nay anh không cần phải đến công ty hả?”

Lật lật tờ báo ở trong tay, ánh mắt thâm trầm của Thẩm Hoài Dương như có điều suy nghĩ mà quét qua người anh ta, trong đó còn mang theo thâm ý.

Chỉ là Thẩm Trạch Hy không nhận ra, chỉ nói tạm biệt với hai người rồi sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm.

Lúc đến Vĩnh Hòa Đại Vương đã là nửa tiếng đồng hồ sau, đẩy cửa tiệm ra, Thẩm Trạch Hy bước vào, vừa nhìn liền thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Ngay lập tức, gương mặt tuấn mỹ của anh ta liền nở nụ cười, chỉ là trong lúc vô tình ánh mắt liếc nhìn cô bé đáng yêu đang uống sữa đậu nành thì giật mình.

Trong lòng của anh ta đã có suy đoán, đó chắc là con của cô và anh trai mình.

Một lúc sau, Thẩm Trạch Hy kéo suy nghĩ trở về, bước qua ngồi xuống đối diện Diệp Giai Nhi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô bé.

Cô bé rất xinh đẹp, hoàn toàn di truyền ưu điểm của hai người bọn họ.

Diệp Giai Nhi cũng gọi một ly sữa đậu nành cho Thẩm Trạch Hy, để ý ánh mắt của anh ta đang rơi ở trên người Huyên Huyên, cô chậm rãi mở miệng nói.

“Trạch Hy, tôi hi vọng là cậu sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai ở nhà họ Thẩm, con bé là do tôi đã nuôi lớn từ nhỏ, bây giờ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tôi không thể chịu được việc bất cứ ai đưa con bé đi, cậu có hiểu chưa?”

Cổ họng chuyển động lên xuống, Thẩm Trạch Hy gật đầu, ba năm trước, trong lòng anh ta hiểu rất rõ nỗi khổ của cô.

Chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên anh ta mới có thể đau lòng vì cô.

“Chị không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không nói cho anh trai biết, đương nhiên cũng không nói cho mẹ tôi biết, chỉ là giấy không thể gói được lửa, với lại thành phố S cũng chỉ có bấy nhiêu, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện ra.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Huyên Huyên về Tân Hải.” Đây là quyết định mà cô đã sớm đưa ra ở trong lòng.

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhăn mày lại: “Vì để tránh anh tôi?”

“Có một phần, một phần khác là thành phố đó tương đối thích hợp với tôi và Huyên Huyên, từ nhỏ Huyên Huyên cũng lớn lên ở đó, cô bé thích hợp với hoàn cảnh ở đó hơn.”

Huyên Huyên còn nhỏ, đương nhiên không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch Hy: “Mẹ ơi, chú này rất đẹp trai.”

Cặp mắt đào hoa cong lên, Thẩm Trạch Hy hơi cúi người xuống ôm Huyên Huyên vào trong ngực, trái tim mềm nhũn chậc chậc tán thưởng, tay lại sờ lên gương mặt mịn màng bóng loáng giống như trứng gà lột: “Người đẹp nhỏ, cháu cũng rất đáng yêu.”

Bật cười khanh khách, Huyên Huyên cũng không sợ người lạ, ngồi ở trong ngực Thẩm Trạch Hy mà uống sữa đậu nành.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến cổ thành lâu đi.” Diệp Giai Nhi đứng dậy, cô nói.

Sau đó liền đi đến cổ thành lâu, Thẩm Trạch Hy vốn rất thích trẻ con, chỉ một lát sau là đã có thể hòa hợp với Huyên Huyên, đi ở bên cạnh chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người bọn họ.

Càng quan trọng hơn là Huyên Huyên còn đặc biệt danh cho hai người, Thẩm Trạch Hy là gấu lớn, cô bé là gấu bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.