Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 13: Chương 13: Chúng ta ký hợp đồng đi




Đi trên con đường gió thổi lạnh buốt, Diệp Giai Nhi cảm thấy hai tai của mình muốn đông cứng lại, hôm nay tiết trời rét một cách kỳ lạ!

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của mẹ Diệp Quách Mỹ Ngọc, nói rằng bọn họ đã du lịch về, mười giờ sáng nay xe lửa sẽ đến.

Cô cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy đến trường học, chuyện ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, vẫn chưa nói một câu xin nghỉ phép nào, nhất định phải giải quyết tốt hậu quả mới được!

Hiệu trưởng cũng thấu tình đạt lý, chỉ cảnh cáo vài câu, bảo sau này cô hãy chú ý một chút.

Sau đó cô xin nghỉ phép một ngày, hiệu trưởng không nói gì thêm, coi như là đồng ý rồi.

Ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi lại vội vã đi đến nhà ga. Hôm nay xe lửa đến trễ, phải đợi tận bốn mươi phút mới nhìn thấy bóng dáng của hai người kia.

Khi đến gần còn nghe được tiếng tức giận của Quách Mỹ Ngọc: "Lúc nào xe lửa cũng trễ nải, lưng của tôi tê mỏi hết rồi."

Diệp Đức Huy chỉ cười cười: "Bảo bà ngồi cao tốc, bà không chịu, chỉ cần trả thêm chút tiền nữa là dịch vụ đã khác rồi, vừa nhanh, điều kiện tốt lại còn thoải mái."

Nhận lấy cái va li trên tay Diệp Đức Huy, Diệp Giai Nhi một tay kéo lấy Quách Mỹ Ngọc: "Ba mẹ, đến quán KFC bên cạnh trước nhé, con có chuyện muốn nói."

Cô không tính kể cho ba mẹ chuyện căn nhà, dù sao hai người cũng đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không được tốt, sợ họ không chịu nổi.

Nhưng bây giờ không thể trông cậy vào Diệp Đông được, cô không thể giải quyết một mình, chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Gọi ba ly cà phê, Diệp Giai Nhi hơi do dự, sau đó nói với ba mẹ những chuyện mà Hứa Mẫn Nhu đã làm.

Nghe nhà bị bán, cơ thể của Quách Mỹ Ngọc hơi chếnh choáng, Diệp Đức Huy ngồi một bên vội vàng đỡ bà, sắc mặt và nhịp thở cũng nặng nề hẳn.

Sau một hồi, Diệp Đức Huy mới mở miệng: "Bán thì cứ bán đi!"

"Ba!" Diệp Giai Nhi quả thật không thể tin được những gì cô đang nghe!

"Cái nhà nhỏ đó căn bản là ông nội con mua cho anh hai con, cái tên trên giấy chứng nhận bất động sản cũng là của anh hai con, nó muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó."

Hơi thở của Diệp Giai Nhi trở nên dồn dập: "Ba, đây là chuyện mà Hứa Mẫn Nhu tự tay làm! Ba cứ mặc kệ không quan tâm, nhắm mắt ngó lơ mọi chuyện như vậy sao?"

"Vậy thì phải như thế nào? Con trai của mình thì có thể đánh, có thể mắng, nhưng đây là con dâu kia mà?" Diệp Đức Huy thở dài nói: "Lúc đó anh trai con muốn kết hôn với cô ta ba mẹ đã không đồng ý, kết quả hai đứa chúng nó lại bỏ trốn tự tử, lúc trước đã không thể làm gì được, huống chi là bây giờ chứ?"

"Vậy thì làm sao đây, coi chuyện này như chưa từng xảy ra sao?" Diệp Giai Nhi cảm thấy quá hoang đường.

"Anh hai của con nghe lời Hứa Mẫn Nhu, bây giờ Hứa Mẫn Nhu bán nhà rồi, chắc chắn nó cũng sẽ chẳng ho he tiếng nào đâu."

Diệp Đức Huy nhìn Diệp Giai Nhi: "Cái tính của Hứa Mẫn Nhu như thế nào, sao ba lại không biết được? Nói thật, ba thật sự không trông mong tương lai cô ta có thể chăm sóc ba và mẹ con cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, chỉ cần cô ta không nhổ nước bọt vào chén cơm của ba mẹ là đã tốt lắm rồi! Bây giờ bán nhà, tiền cô ta cũng cầm, sau này ba người chúng ta không liên quan gì đến hai người bọn họ, từ xưa đến nay có bao giờ ba trông chờ gì vào anh của con đâu chứ…”

Diệp Giai Nhi tức giận đến mức móng tay bấm chặt vào thịt non, cô không có cách nào khác ư?

Chỉ cần tiền vào tay của Hứa Mẫn Nhu thì đừng hòng lấy lại được!

"Ba, con đồng ý với ba, nhà con có thể tìm, nhưng con có một điều kiện!"

"Giai Nhi con nói đi."

"Nhất định Hứa Mẫn Nhu sẽ lại tìm tới tận nơi, đến lúc đó nếu cô ta dám bước vào một bước, con sẽ đánh cô ta răng rơi đầy đất, ba mẹ không được cản con, đừng ai mong có thể che chở cô ta!" Cô cắn răng, gằn từng chữ.

Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc gật đầu lia lịa, đồng ý nghe theo cô.

Lúc này ngọn lửa giận bùng cháy trong ngực mới được đè xuống, Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho cô giáo Trần ở trường, nhờ cô tìm nhà giúp.

Ai ngờ, cuộc gọi này quả là đúng lúc, cô giáo Trần nói có người cho thuê nhà, để cô gọi điện cho chủ thuê hỏi thăm xem sao.

Trước kia Diệp Giai Nhi từng đến nhà của cô giáo Trần, đương nhiên cũng biết rõ kiến trúc, an ninh và giao thông rồi, nên rất nhanh chóng đồng ý.

Không mất nhiều thời gian để thương lượng xong giá tiền, chỉ cần ký hợp đồng rồi trả tiền là được.

Để ba mẹ khuân đồ trước, cô và cô giáo Trần đi gặp chủ thuê, xử lý nốt những chuyện còn lại.

Sau khi xong xuôi cô giáo Trần vội vàng chạy đến quán cà phê mà Diệp Giai Nhi đang chờ.

"Chẳng phải gia đình cô có nhà rồi sao? Sao bây giờ lại thuê nhà gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là cô muốn chuyển ra ở riêng sao?'

Diệp Giai Nhi lắc đầu cười khổ, nói hết ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện cho Trần Dĩ Ninh.

Nghe xong, Trần Dĩ Ninh như bừng tỉnh, rất tức giận với hành vi của Hứa Mẫn Nhu, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà!

"Đi thôi, chúng ta đi coi nhà thôi."

Nửa tiếng sau.

Diệp Giai Nhi xem xét kỹ càng ngôi nhà từ trong ra ngoài, không có vết nứt cũng không có bất kỳ dấu vết hư hỏng nào.

Chủ thuê nhà đứng sau lưng cô: "Thưa cô, cô cứ yên tâm đi, ngôi nhà này vẫn còn tốt lắm, nếu như không phải sốt ruột bay ra nước ngoài để chăm lo cho con cháu thì tuyệt đối không cho thuê đâu!"

Cô gật đầu, quay người lại và đáp: "Vậy chúng ta ký hợp đồng đi."

Ký hợp đồng và trả tiền xong, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cũng đúng lúc đem đồ đạc đến.

Bốn người vội vàng sửa sang lại phòng ốc, sau khi dọn dẹp xong thì đã sáu giờ, ngày tháng mười vốn ngắn, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi.

Quách Mỹ Ngọc đã nấu đồ ăn xong, nhiệt tình kéo Trần Dĩ Ninh lại cùng ăn cơm, từ chối không được, Trần Dĩ Ninh cũng đành cười đồng ý.

Vừa mới ngồi xuống bàn cơm, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Trần Dĩ Ninh, cô ấy bắt máy: "Alo?"

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, cắt không còn giọt máu, thậm chí tay cầm đũa cũng run lên.

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Dĩ Ninh, lông mày của Diệp Giai Nhi bất giác nhíu lại, trong lòng hơi lo lắng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

"Thưa cô, thưa chú, bây giờ cháu có chút việc gấp phải đi rồi, cảm ơn mọi người đã mời cơm cháu.”

Nói xong, Trần Dĩ Ninh đứng lên chuẩn bị rời đi, Diệp Giai Nhi nhanh chóng giữ cô ấy lại, đứng dậy: "Cùng đi đi."

Trần Dĩ Ninh thoáng do dự, sau đó gật đầu.

Đến khi ngồi trong xe taxi, cô mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao mặt của cô lại khó coi như vậy?"

Hai tay che mặt, Trần Dĩ Ninh chậm rãi mở miệng: "Em trai của tôi uống say gây họa trong quán bar, lúc này đang đánh nhau với người ta."

Chẳng trách, Diệp Giai Nhi nói tài xế taxi chạy nhanh một chút, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Trạch Hy, hôm nay sợ là không thể qua dạy kèm rồi.

Một lát sau mới có người bắt máy, cô trực tiếp mở miệng: "Trạch Hy, không có gì đâu, chỉ là hôm nay không thể qua dạy kèm được, em không cần đợi."

"Cuộc sống cá nhân của cô giáo Diệp rất bận rộn nha..." Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói rất trầm và khàn, thuộc về một người đàn ông trưởng thành.

Cô khẽ giật mình, tim đập nhanh hơn, bờ môi không khỏi có hơi mấy máy, nói tiếp: "Ngài Thẩm, làm phiền ngài chuyển lời cho Trạch Hy giùm tôi. Cứ vậy nhé, tôi cúp máy đây!"

Cúp điện thoại, cô hít sâu, bình ổn trái tim đang đập nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.