Quán bar Mị Sắc.
Diệp Giai Nhi và Trần Dĩ Ninh vừa mới bước vào đã nhìn thấy Trần Chí Long nằm sõng soài trên mặt đất!
Trần Chí Long dùng hai tay ôm bụng bắt đầu rên rỉ, đau đến nỗi lật qua lật lại trên mặt đất.
Trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tên là Trương Long, người này đang ngồi trên ghế sô pha, tai to mặt lớn, trên cổ đeo chiếc dây chuyền vàng thô thiển, vênh váo vắt chéo chân, miệng mắng chửi thô tục: "Mẹ mày! Đàn bà của ai mày cũng dám xằng bậy à? Hôm nay không dạy dỗ mày cho tốt thì tao đây không phải họ Trương!"
Vừa đến, Diệp Giai Nhi đã nghe được mấy câu tục tĩu này, lập tức cảm thấy buồn nôn!
Nhất là khi nhìn thấy cái mặt bóng nhoáng trên ghế sô pha, cái bụng nhô lên đến nỗi nút áo sơ mi căng cứng, cô càng cảm thấy buồn nôn hơn...
Trần Dĩ Ninh thấy em trai chật vật nằm trên mặt đất, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì khụy xuống rồi.
"Phải làm sao thì ông mới tha cho em trai tôi?"
Trương Long cười, lộ ra một cái răng vàng.
"Chẳng phải tao vừa mới nói rồi sao, ả đàn bà của tao lén lút bao nuôi thằng nhãi em trai ăn bám của mày, ông đây bị cắm sừng, tất nhiên nó cũng không được yên thân! Anh em, bây giờ bắt đầu ra tay đi!"
Mệnh lệnh vừa dứt, tay chân bên cạnh đồng loạt tiến lên và sừng sững đứng trước mặt Trần Chí Long.
Trần Dĩ Ninh khẽ cắn môi, đi về phía trước: "Tôi quỳ xuống xin ông, ông có thể tha cho em trai của tôi không?"
Nếu những người này ra tay thật, em trai của cô ấy nhất định sẽ bị phế mất!
"Mày bảo quỳ xuống mà có thấy đâu, sao tao có thể tha cho em trai của mày được đây?" Trương Long rít một hơi thuốc, phà ra một làn sương mù màu trắng.
Hai chân của Trần Dĩ Ninh khẽ động đậy, đang chuẩn bị quỳ xuống thì Diệp Giai Nhi chìa tay giữ cô ấy lại.
Cô bước về phía trước một bước, nhìn thẳng Trương Long, rất chừng mực nói: "Cho dù cô ấy có quỳ, ông cũng không tha cho em trai của cô ấy đúng không?"
Trương Long nhướng mày, nghiêm túc nhìn Diệp Giai Nhi: "Xem ra còn có người thông minh."
Diệp Giai Nhi vừa tỉnh táo vừa bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chuyện này không có lửa làm sao có khói. Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, một người phụ nữ được đàn ông bao nuôi sau đó lại bao nuôi người đàn ông khác, nhất định cô ta cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Cho dù không có Trần Chí Long cô ta cũng sẽ đi bao nuôi gã đàn ông khác, Trần Chí Long chỉ đơn giản là bia đỡ đạn. Một người phụ nữ như vậy đáng để ngài Trương đây tức giận, chẳng phải rất vô vị sao?"
Cười một tiếng vang dội, lửa giận trong lòng Trương Long tiêu tán một ít, trái lại còn có thêm kha khá hứng thú: "Cô tên là gì?"
"Cháo loãng, rau thừa sao có thể lọt vào mắt của ngài Trương được chứ?" Diệp Giai Nhi đương nhiên biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Lòng ham thú của Trương Long càng dâng trào: "Cháo loãng rau thừa, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng không tệ."
"Mới lạ cũng chỉ là nhất thời, cháo loãng rau thừa nhạt nhẽo vô vị, nào có gì mà thú vị." Diệp Giai Nhi bình tĩnh chuyển chủ đề: "Ngài Trương nhìn có vẻ là người khoan hồng độ lượng, dù sao thì Trần Chí Long đã được dạy dỗ rồi, có thể thả cậu ta ra không?"
"Cô đã nói như thế rồi, vậy đi, cô uống với tôi năm ly, tôi sẽ thả thằng nhãi kia đi."
Diệp Giai Nhi nhìn thẳng vào ông ta: "Ngài Trương làm người thẳng thắn, nhất định nói lời giữ lời, tôi đồng ý."
Nghe vậy, Trần Dĩ Ninh hơi lo lắng giữ tay cô lại.
Cô lắc đầu, sau đó nhận lấy ly rượu mà Trương Long đưa đến, ngửa đầu, nhắm mắt, một hơi uống cạn.
Năm ly liên tiếp, cô cảm thấy cổ họng như bốc lửa, đầu nặng bước nhẹ, có hơi lơ lửng.
Trương Long cũng hoàn toàn nói lời giữ lấy lời, sau khi thả Trần Chí Long ra thì nhìn về phía Diệp Giai Nhi, nở nụ cười không có ý tốt.
"Vừa nãy tôi vẫn chưa nói hết, sau khi uống hết năm ly, bát cháo loãng rau thừa phải ngủ với tôi một lần, tôi sẽ để cô đi, nếu không, cô cứu được Trần Chí Long nhưng không thể cứu được bản thân!"
"Đồ vô sỉ!"
Diệp Giai Nhi lắc đầu, cố gắng giữ bản thân tỉnh tảo.
"Tôi vô sỉ thì sao?" Tiến về phía trước một bước, Trương Long thò tay nắm lấy cằm của cô, xem xét: "Môi hồng răng trắng, cũng là một tô cháo loãng rau thừa xinh đẹp."
"Thả tôi ra!"
Diệp Giai Nhi uốn cong người, bắt đầu giãy giụa, nhưng sức của phụ nữ sao có thể bì được với đàn ông?
Trần Dĩ Ninh cũng lo lắng nhào đến giúp đỡ nhưng lại bị thuộc hạ của Trương Long ngăn lại, không thể tiến lên bước nào.
Trương Long kéo Diệp Giai Nhi lại và ôm cô vào trong ngực, cưỡng ép đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, một giọng nói lười biếng tùy ý vang lên: "Cô giáo Diệp, cô xin nghỉ phép, không dạy buổi học kèm là để đến đây uống rượu với đàn ông sao?"
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến người ta giật mình, ai nấy đều nhao nhao nhìn qua.
Trương Long sợ hãi, lập tức đi tới nghênh đón: "Ngài Thẩm sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Thẩm Hoài Dương không nhìn ông ta, đôi mắt nhìn vào bóng lưng của Diệp Giai Nhi, thản nhiên nói: "Vì ở đây náo nhiệt."
"Có người không biết phép tắc, nên phải dạy dỗ một trận, không quấy rầy đến niềm vui của ngài Thẩm chứ ạ?" Trương Long nịnh nọt nói tiếp: "Lát nữa giấy thanh toán của ngài Thẩm cứ tính cho tôi."
Cho dù là ở giới kinh doanh hay là giới chính trị, ai có thể không đon đả tâng bốc Thẩm Hoài Dương chứ?
"Chúng ta quen nhau sao?"
Giọng điệu của Thẩm Hoài Dương lạnh lùng, anh rảo bước đến trước mặt Diệp Giai Nhi: "Cô giáo Diệp, cô muốn tiếp tục ở lại đây uống rượu hay là muốn về với tôi?"
Cơ thể của Diệp Giai Nhi chới với choáng váng, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng cao to quen thuộc kia, ánh mắt của cô lập tức sáng lên.
Cô gật đầu lia lịa, giọng nói tuy không lớn nhưng lại vô cùng khẩn cấp!
"Về...đi..."
Thịt mỡ đã đến bên miệng, sao lại có thể buông tha như vậy?
Trương Long có hơi không cam lòng, vùng vằng nói: "Ngài Thẩm, tôi có chút chuyện phải nói với cô Diệp đây."
"Chuyện gấp lắm sao?" Con ngươi liếc Trương Long, môi của Thẩm Hoài Dương khẽ mấp máy, giọng nói khàn đục.
Sống lưng lạnh buốt!
Trương Long giật mình thon thót, vội vàng sửa miệng: "Cũng không phải chuyện gấp gì."
"Nếu không phải, thì tôi sẽ đưa cô giáo Diệp đi.”
Thẩm Hoài Dương không quan tâm, xông lên đỡ lấy Diệp Giai Nhi: "Còn không đi, thẫn thờ cái gì?"
"Đi...lập tức đi ngay!"
Diệp Giai Nhi kích động bước đi, theo Thẩm Hoài Dương ra ngoài.