Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 15: Chương 15: Ngài thẩm, có lẽ không có thời gian




Một lát sau.

Trần Dĩ Ninh đỡ Trần Chí Long ngồi ở ghế sau, rồi lại dìu Diệp Giai Nhi đã ngà ngà say, để cô ngồi vào vị trí kế bên tài xế.

"Địa chỉ?" Anh mở miệng hỏi Trần Dĩ Ninh ngồi ở phía sau.

"Tiểu khu Hạnh Phúc." Trần Dĩ Ninh vội vàng trả lời.

LandRover màu đen khởi động, trong xe đầy im lặng, chỉ có tiếng hô hấp hỗn loạn.

Đầu của Diệp Giai Nhi lúc này rất khó chịu, như là muốn nổ tung vậy, dạ dạy càng quay cuồng hơn, từ từ nhắm hai mắt, cô yếu ớt mở miệng: "Có thể mở cửa xe ra được không..."

"Lúc nãy cô giáo Diệp uống rượu dứt khoát lắm mà, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy?"

Mắt nhìn thẳng đường, tay lái của Thẩm Hoài Dương rẽ phải, chuyển làn, giọng nói trầm thấp mang theo chút giễu cợt lạnh nhạt.

Cơ thể dựa lên cửa sổ xe, cô đưa tay, xoa nắn lấy huyệt thái dương đau nhức: "Lúc tôi uống rượu ngài Thẩm đã ở trong quán bar, chẳng lẽ đứng một bên coi trò vui sao?"

Thẩm Hoài Dương chỉ nhướng mày, không nói tiếng nào, chăm chăm lái xe.

Anh mới tiến vào quán bar đã thấy cô và Trương Long nói chuyện với nhau, thấy có hơi thú vị nên mới ở cạnh quan sát.

"Cảm ơn ngài Thẩm đã thương tình cứu vớt người sắp chết." Đầu cô quay cuồng, cũng nhuốm chút châm chọc.

Khóe môi của Thẩm Hoài Dương hơi nhếch, nhưng không nói tiếng nào, đôi mắt sâu như biển.

Trần Dĩ Ninh ngồi ở phía sau, nghe hai người nói chuyện, cô căn bản không chen vào được câu nào, chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng, từ lúc nào mà Giai Nhi quen biết Thẩm Hoài Dương vậy?

Ánh mắt lại lần nữa nhìn nửa khuôn mặt cực kỳ điển trai của người đàn ông, tim của Trần Dĩ Ninh đập mạnh, tâm trí rối như tơ vò.

Lát sau, xe đã đỗ dưới lầu tiểu khu Hạnh Phúc, Trần Dĩ Ninh dìu Trần Chí Long lên lầu, sau đó lại xuống đỡ Diệp Giai Nhi.

"Cho dù thế nào, chuyện tối này vẫn phải cảm ơn ngài Thẩm." Diệp Giai Nhi vừa tháo dây an toàn, vừa mở miệng nói.

Thẩm Hoài Dương quay người híp mắt nhìn cô: "Sao tôi không thấy chút thành tâm nào trong câu cảm ơn của cô giáo Diệp vậy?"

"Chắc là ảo giác của ngài Thẩm thôi, tôi cảm ơn từ tận đáy lòng, rất cảm ơn!"

"Cô giáo Diệp đang giận dỗi vì đến lúc cuối tôi mới ra giúp cô sao?"

Diệp Giai Nhi lắc đầu, chân thành nói: "Không đâu, ngài Thẩm không thân không quen gì với tôi, cho dù không ra tay cứu giúp cũng là chuyện thường mà thôi."

Thẩm Hoài Dương nhếch môi, đặt tay lên tay lái, đôi mắt thuần hậu như rượu đỏ, giọng nói thong thả chậm rãi: "Lúc cô giáo Diệp nói những lời nghĩa khí thì rất quyến rũ đấy..."

Đúng là rất thu hút, phần lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc, đôi má trắng lộ ra màu hồng phấn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào mấp máy hết lần này đến lần khác như đang quyến rũ người khác...

"Vậy nên trong lúc đó ngài Thẩm nhìn đến nỗi mê mẩn rồi sao?"

Cô mở miệng hỏi, cảm thấy rất buồn cười mà nói: "Ngài Thẩm quả nhiên rất hay nói giỡn, hơn nữa những câu đùa vui hoang đường như thế!"

Câu nói vừa dứt, giọng nói trầm thấp lại lấn át cô: "Không tin, muốn tôi thể hiện cho xem không?"

Thể hiện? Thể hiện cái gì? Diệp Giai Nhi nhíu mày, hơi không hiểu được lời của anh.

Cơ thể hướng về phía trước, bàn tay to lớn của anh thủ sẵn sau ót của cô, đôi môi mỏng trực tiếp ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô.

Hai chân như nhũn ra, cô giật mình sững người tại chỗ, lập tức lùi về phía sau, hung hăng cắn lấy cánh môi của anh, thừa dịp anh bị đau, cô nhanh chóng xuống xe.

Đứng bên ngoài cửa xe, cô nhìn anh, cắn răng, vứt lại một câu: "Ngài Thẩm, xin ngài sau này đừng tùy tiện đùa giỡn nhà giáo nhân dân như vậy!"

Sau đó, cơ thể choáng váng mềm oặt ra, cô bước nhanh về phía trước, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt, môi mỏng hơi nhếch.

Vì sao lại không được tùy tiện đùa giỡn nhà giáo nhân dân? Hương vị đùa giỡn nhà giáo nhân dân thật sự không tệ...

Ừm, cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn ngon ngọt như lần đầu kia....

Vì uống rượu, cả người Diệp Giai Nhi ngã thẳng xuống giường ngủ, một lát sau thì không biết trời trăng gì nữa.

Cô quả thật không chịu nổi, chống đỡ lâu như vậy, vừa đề phòng cảnh giác, cơ thể cô đã kiệt quệ rồi...

Sáng sớm hôm sau.

Đôi mắt chậm chạp nhắm lại chỉ mở một khe nhỏ, cô chóng mặt cầm điện thoại nhìn thời gian, nhưng chỉ vừa mới động đậy, một dòng nước nóng tràn ra từ cơ thể cô.

Lập tức tỉnh táo, vội vàng mở tủ đầu giường lấy băng vệ sinh, đi vào phòng tắm cởi quần lót ra, màu có hơi nhạt, không đỏ như bình thường.

Thay băng vệ sinh, cô nhíu mày, bình thường đều là tuần thứ tư của tháng mới đến, sao lần này lại đến trước một tuần?

Nhưng chuyện đến kỳ này, cho dù là sớm một tuần hay là trễ một tuần cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ.

Đúng là ngày hôm qua cô thật sự uống quá nhiều, lúc này cô vẫn cảm thấy đầu hoa mắt váng, như bị kim đâm.

May mắn hôm nay là chủ nhật, trái lại không cần đi làm, có thể ngủ một giấc ngon, bồi dưỡng tinh thần.

Nằm trên giường, cảnh đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu, anh đè cơ thể của cô xuống, tùy ý hôn môi....

Đôi má của cô hơi nóng lên, Diệp Giai Nhi nhẹ thở dài, anh đúng là quá tùy tiện, tùy tiện đè người ta hôn môi!

Nhà giáo nhân dân có thể tùy tiện bị đùa bỡn như vậy sao?

Cô quyết định, sau này nhất định phải cách xa tên đàn ông nguy hiểm này ra...

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Trần Dĩ Ninh.

"Giai Nhi, cô có thể giúp tôi gọi điện thoại cho ngài Thẩm không, tôi muốn mời anh ấy ăn bữa cơm."

Cô ngồi dậy rót một ly nước ấm: "Hôm qua tôi đã cảm ơn anh ta rồi."

"Dù sao ngài Thẩm đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, chỉ là một câu nói miệng, tôi cảm thấy không có thành ý. Chi bằng cô gọi điện thoại cho anh ấy đi, tôi tìm quán ăn. Cứ định như vậy nhé, buổi chiều chúng ta mời anh ấy đi ăn bữa cơm. Tôi cúp đây!"

Không chờ cô nói, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi cảm thấy hơi đau đầu.

Điện thoại sao, cô không muốn gọi, nhưng Trần Dĩ Ninh đã nhờ vả, cô không thể không quan tâm.

Về tình về lý, anh đã giúp một việc lớn, mời anh đi ăn bữa cơm là điều đương nhiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi, cô không thể thiếu nợ ân tình của người ta như vậy được...

Gọi cho Thẩm Trạch Hy hỏi số điện thoại của anh, sau khi suy nghĩ lời nói mới gọi điện thoại, một lát sau, bên kia bắt máy,

Cô vội vàng nói thẳng: "Chuyện xảy ra đêm qua thật sự rất cảm ơn ngài Thẩm, hôm nay vốn muốn mời ngài Thẩm đi ăn cơm nhưng cũng biết ngài Thẩm là người bận rộn, một ngày kiếm hàng tỷ bạc, nhất định không có thời gian…”

Nhưng cô vẫn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm thấp cắt ngang: "Tôi rảnh, ăn cơm ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.