Nhưng thấy cơ thể hơi run rẩy trong gió lạnh của cô, Điền Quốc Gia vẫn lên tiếng: “Có muốn tìm chỗ khác nói chuyện không? Ở đây lạnh quá.”
Ngay sau đó, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của Thẩm Hoài Dương đã bắn về phía Điền Quốc Gia, trong mắt xuất hiện một tia sắc lạnh, anh cười khẩy, giọng nói lạnh lẽo như gằn từng chữ: “Vợ chồng chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì tới anh?”
Chỉ cần nghĩ tới đêm qua chính anh ta đã đưa cô rời khỏi quán bar, rồi đưa về nhà mình ở qua một đêm, anh chỉ hận không thể trực tiếp đấm anh ta hai cú.
Cảm xúc điên cuồng ấy đang gào thét, chẳng qua đã bị anh dằn xuống!
“Đúng là chuyện không liên quan tới tôi, nhưng bây giờ cô ấy rất lạnh, cả người đang run rẩy, chẳng lẽ không thể tìm một chỗ ấm áp rồi trò chuyện hay sao?”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười với Điền Quốc Gia, sau đó nói: “Không sao đâu, tôi không lạnh, đầu vẫn còn hơi nặng, hít thở không khí như này là vừa.”
Từ đầu tới cuối, cô chẳng buồn liếc nhìn Thẩm Hoài Dương lấy một lần.
Gò má cô trắng bệch, không còn hồng hào như mọi khi mà có màu xanh trắng nhợt nhạt, thân thể run rẩy, sợi tóc tung bay trong gió lạnh.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Dương bao phủ lấy người cô. Lúc này anh thật hận không thể bóp chết cô, nhưng thấy dáng vẻ của cô, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, vươn tay cởi áo khoác đen mặc trên người mình rồi cưỡng chế khoác lên người cô.
Vẻ mặt Diệp Giai Nhi lạnh lùng, không có chút dao động cảm xúc nào. Anh vừa khoác áo lên người cô, cô không nói một lời đã kéo áo khoác của anh xuống…
Hành động như vậy hiển nhiên đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng Thẩm Hoài Dương. Anh tiến lên một bước vươn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình.
Cổ tay bị bóp nóng rát đau đớn, Diệp Giai Nhi không dự đoán được anh sẽ có hành động như vậy, chân cô lảo đảo ngã vào lòng anh, trán đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh. Cô không tự chủ được mà hít vào một hơi vì đau đớn.
Theo bản năng, Điền Quốc Gia tiến lên trước một bước, muốn bảo vệ cô, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại cực kỳ có khí thế kia đã lạnh lùng lia tới.
Bị ánh mắt như vậy đe dọa, Điền Quốc Gia cứ thế đứng yên tại chỗ.
Anh ta từng gặp không ít nhân vật tầm cỡ, giao thiệp càng nhiều đếm không xuể, nhưng chưa từng thấy người nào chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể đe dọa mình như vậy.
Mà ngay khi anh ta đang ngẩn ra thì Thẩm Hoài Dương đã dẫn Diệp Giai Nhi lên xe, thuận tay đóng cửa xe lại.
Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong chỉ có thể nhìn thấy một màu tối om, còn tiếng nói chuyện thì càng không nghe được một chút nào.
Nhưng anh ta vẫn không rời đi mà cứ thế đứng trong gió lạnh chờ đợi.
Trong xe, Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế lái phụ, còn Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh.
Cổ tay bị bóp vẫn còn hơi đau đớn, Diệp Giai Nhi xoa cổ tay, bình tĩnh nhìn anh.
Thẩm Hoài Dương lại không nhìn cô mà khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Diệp Giai Nhi lại nhanh chóng vươn tay ra rút chìa khóa xe của anh, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không về!”
“Không về? Chẳng lẽ tiếp tục ở bên cạnh anh ta?” Giọng nói âm u vừa dứt, ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Hoài Dương xuyên thấu qua cửa kính xe, lướt qua Điền Quốc Gia còn đang đứng chờ.
Diệp Giai Nhi mỉm cười lạnh nhạt, không quan tâm tới anh, nhưng biểu cảm trên gương mặt càng thêm lạnh lùng: “Hình như chuyện này đâu liên quan tới anh Thẩm.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn cô: “Cô là mợ Thẩm, lại ở bên cạnh một người đàn ông khác, vậy mà cô lại nói là không liên quan tới tôi ư?”
“Mợ Thẩm…” Cô chậm rãi nhắc lại, khóe miệng cong lên trào phúng: “Trước tối hôm qua, tôi cũng tự cho rằng mình là mợ Thẩm, nhưng bây giờ tôi không còn dám tự nhận danh hiệu này nữa rồi, bởi vì quá không biết tự lượng sức mình, còn có vẻ trào phúng đến nực cười.”
Ánh mắt lập tức tối sầm, bàn tay của anh càng siết chặt vô lăng, nhưng vẻ lạnh lùng trên gương mặt lại tan rã một chút.
“Nếu chuyện của anh Thẩm tôi không có quyền can thiệp thì chuyện của tôi, mong anh Thẩm cũng đừng nhúng tay vào.”
“Mợ Thẩm, cô cho rằng có khả năng đó sao?” Ánh mắt Thẩm Hoài Dương càng đen tối hơn.
Cô châm chọc ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt của anh: “Chỉ cho phép quan binh phóng hỏa chứ không cho dân chúng thắp đèn, anh không cảm thấy quá nực cười à?”
Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm cô, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt: “Cô là mợ Thẩm, ở thành phố S này, cô hẳn phải biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đừng thử cố ý thách thức giới hạn của tôi. Có những hậu quả cô không thể gánh vác được đâu. Nếu cô còn ở bên cạnh người đàn ông đó thì tôi không ngại cho cô thấy sẽ dẫn tới hậu quả gì…”
“Ờ…” Diệp Giai Nhi lạnh nhạt lên tiếng, cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt không có chút nhiệt độ nào: “Anh Thẩm sợ tôi khiến anh mất mặt à? Không sao đâu, vậy thì chúng ta ly hôn là được.”
Khi hai chữ ly hôn tuôn ra từ trong miệng, cả người cô nao nao, sau đó sự đau đớn rất nhỏ như kim đâm lan tràn toàn thân khiến cô không nhịn được mà run rẩy.
Nghe vậy, trái tim Thẩm Hoài Dương như bị thứ gì đó kéo ra, co rút thật mạnh, sau đó đập nhanh hơn nữa, ngay sau đó là lửa giận không thể diễn tả bằng từ ngữ nhanh chóng lan tràn.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối bập bùng trong đôi mắt anh, nguy hiểm như thể sẽ nuốt chửng người khác. Một bàn tay anh hung ác nắm chặt vai cô, một tay còn lại bóp cằm cô, từ từ nâng lên, gằn từng chữ lạnh lẽo như băng giá.
“Bởi vì có lốp dự phòng rồi nên mới muốn ly hôn nhanh như thế, sau đó sà vào lòng anh ta, đúng không?”
Lốp dự phòng? Cô cũng không nghĩ mình có thể nghe thấy từ ngữ êm tai nào từ trong miệng anh, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng: “Anh muốn nghĩ sao thì tùy anh.”
Thái độ thờ ơ của cô hiển nhiên càng khiến anh nổi giận, ánh mắt hung ác nham hiểm đến mức có thể giết người, anh đột nhiên hạ cửa xe xuống.
Bỗng chốc, gió lạnh thấu xương liền thổi vào xe từ cửa sổ rộng mở, thổi lên gò má cô đau đớn.
Con ngươi thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào cô, tiến gần về phía trước vươn tay giữ chặt sau gáy của cô, sau đó cúi đầu hôn xuống thật mạnh.
Cửa kính xe mở ra, Điền Quốc Gia lo lắng nhìn vào trong xe, nhưng hoàn toàn không dự đoán được mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mãi mà không thể hoàn hồn.
Nụ hôn ấy cứ như cắn xé, cứ như nuốt chửng. Môi Diệp Giai Nhi bị rách, máu chảy ra, cô cố gắng chống cự, vừa đấm vừa đá.
Nhưng những hành động này vẫn không hề ảnh hưởng tới anh. Một lát sau, anh mới càn rỡ vươn tay lau vết máu trên môi mỏng, sau đó cố ý đưa mắt nhìn Điền Quốc Gia đứng bên ngoài, lạnh lùng cười nhìn Diệp Giai Nhi: “Cô nghĩ lúc này anh ta sẽ có cảm giác thế nào?”
Mãi tới lúc này, cô mới hoàn toàn hiểu được mục đích anh ta hạ cửa kính xe xuống là gì. Anh ta cố ý làm cho Điền Quốc Gia tận mắt nhìn thấy cảnh hai người hôn môi.
Cô cũng vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên cánh môi, lạnh lùng phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Đồ điên!”