Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 97: Chương 97: Anh tới đây làm gì?




Khi anh mới xuống lầu, cô ta đã ở trong bếp rồi, chỉ không bước ra thôi.

Cho nên cuộc nói chuyện vừa rồi giữa anh và Thẩm Trạch Hy, cô ta ở trong nghe hết sức rõ ràng.

Diệp Giai Nhi vẫn chưa về...

Mà anh dường như có vẻ lo lắng...

Trở về phòng, lông mày của Thẩm Hoài Dương vẫn nhíu chặt như cũ, nét mặt giống như đêm không trăng, vừa đen lại vừa tối.

Trễ như thế này rồi, cô không về nhà họ Thẩm thì có thể đi đâu?

Móc điện thoại di động ra, anh hơi do dự một chút rồi gọi điện cho Quách Mỹ Ngọc, nặng nề cất giọng gọi: “Mẹ ạ.”

Quách Mỹ Ngọc dường như mới bị đánh thức, giọng nói mang theo âm mũi dày đặc: “Hoài Dương hả, sao vậy con?”

“Giai Nhi về nhà bên đó à?” Lúc nói chuyện, ngón tay thon dài của anh cầm một điếu thuốc, kẹp nó ở ngón giữa, rồi châm thuốc.

“Không, giờ này con bé còn chưa về nhà họ Thẩm sao? Con bé này đúng là càng ngày càng tệ, đã hai giờ sáng rồi còn chưa về nhà!”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nói: “Chắc có việc gì gấp nên về muộn, không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa. Mẹ ngủ ngon ạ.”

Sau khi cúp máy, con ngươi của anh bỗng nhiên co rút lại, gọi điện cho thư ký Trần, bảo ông ta đi điều tra.

….

Cuối cùng, do không quen uống rượu nên Điền Quốc Gia đỡ Diệp Giai Nhi vào nhà chưa được bao lâu, cô liền ôm bụng mình, nói bị đau bụng.

Ngay sau đó, cô ói hết ra ghế sô pha và thảm, mùi khó ngửi lan ra khắp nơi.

Hiển nhiên, Điền Quốc Gia chưa từng chăm sóc cho người say rượu, nhất là phụ nữ sau khi say, chân tay có phần luống cuống.

Vừa vụng về vỗ nhẹ sau lưng cô, vừa cầm ly nước đưa tới bên miệng cho cô uống.

Giày vò một hồi lâu, sắc mặt tái nhợt của cô mới dịu hơn một chút. Cô ngã xuống sô pha, thiếp đi lần nữa.

Cũng không biết cô vì lý do gì mà uống nhiều rượu như vậy, Điền Quốc Gia thở dài, đỡ cô về phòng đặt lên giường.

Điền Quốc Gia nhìn xuống phía dưới, thấy vết bẩn dính trên áo cô, anh ta hơi nhíu mày, trông có vẻ khó xử và bối rối.

Áo lông bên ngoài đã cởi ra, lúc này trên người cô chỉ mặc áo thun bó sát, nếu cởi nốt chiếc áo thun đó ra thì...

Tuyệt đối không thể cởi chiếc áo đó. Hơn thế nữa, anh ta cũng không thể làm vậy được!

Thế nhưng, để cô mặc quần áo bẩn đi ngủ cũng không xong!

Sau một hồi suy nghĩ, Điền Quốc Gia đi vào nhà vệ sinh, lúc bước ra trên tay anh có thêm chậu rửa mặt, trong chậu đã đổ đầy nước ấm.

Dáng người cao lớn ngồi xổm trên mặt đất, anh ta đặt người cô nằm nghiêng bên giường, sau đó kéo góc áo bị bẩn qua bỏ vào chậu nước rửa sạch, sau đó lại sấy khô nó.

Chờ làm xong mọi việc đã hơn hai giờ sáng, anh ta tháo vỏ sô pha xuống, dọn dẹp thảm sạch sẽ, cuối cùng mới ngả lưng xuống sô pha ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Có lẽ vì tác dụng của cồn nên Diệp Giai Nhi cảm thấy bụng mình khó chịu, kèm theo từng cơn đau nhức ở đầu.

Đó là lý do khi trời chưa sáng, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối mà cô đã tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, nhìn cách bài trí và sắp xếp xa lạ của căn phòng trước mặt, mồ hôi lạnh trên người chợt vã ra. Cô lập tức ngồi bật dậy quan sát xung quanh.

Trên tủ đầu giường có bày một khung ảnh, bên trong có một tấm hình, là ảnh của Điền Quốc Gia.

Anh ta mặc một bộ quân phục phẳng phiu, gương mặt uy nghiêm, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời có thần, đang làm lễ hành quân.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả người chậm rãi vơi bớt, cô vén chăn lên bước xuống giường, nhìn đồng hồ mới năm giờ sáng.

Tay khẽ xoa bóp chỗ đau trên trán, nhưng rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn chưa nhớ ra được.

Quan trọng nhất là, tại sao cô lại ngủ trên giường của Điền Quốc Gia?

Vừa ra khỏi phòng, ống quần đã bị thứ gì đó níu lấy. Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống, một con chó nhỏ trắng như tuyết đang vui vẻ cắn lấy ống quần cô, người nó béo ú tròn trịa, nhất là cặp mắt đen bóng kia vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Cô thật sự rất thích. Cô khom lưng bế chú chó vào trong ngực, nó cũng không sợ người lạ, thè cái lưỡi phấn hồng liếm lòng vào bàn tay cô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Điền Quốc Gia tỉnh dậy: “Dậy rồi à?”

“Ừ.” Diệp Giai Nhi gật đầu, dùng tay vén tóc rối ra sau tai: “Ờm, tại sao tôi lại ở đây?”

Điền Quốc Gia rót cho cô một ly nước ấm trước, sau đó mới trả lời: “Tôi có đứa cháu trai, môn ngữ văn của nó quá tệ. Tôi định gọi điện cho cậu hỏi thử xem, nhưng người bắt máy lại là nhân viên trong quán bar. Cậu ta nói rằng cậu đã uống say, bên cạnh cũng không có ai, nên tôi đến đưa cậu về đây.”

Một ly nước ấm vào bụng khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy dễ chịu hơn: “Xin lỗi, đêm qua đã làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền gì cả, thật ra thái độ sau khi uống say của cậu cũng rất bình thường.” Điền Quốc Gia cười, dùng tay vò tóc hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn sáng không để tôi đi làm.”

“Cậu biết nấu bữa sáng à?” Diệp Giai Nhi hơi kinh ngạc nhìn anh ta.

“Một người đàn ông sống độc thân, ít nhiều cũng phải biết nấu chút đỉnh chứ?” Điền Quốc Gia mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng.

Nụ cười của anh rất chất phác khiến người tiếp xúc cảm thấy thoải mái. Diệp Giai Nhi khẽ cười theo, thả con chó đang ôm trong người xuống đất: “Chuyện của cháu cậu, buổi chiều chúng ta sẽ nói tiếp, giờ tôi có việc phải đi rồi.”

“Được.” Điền Quốc Gia cũng không lên tiếng giữ cô lại mà chỉ nói: “Trời còn chưa sáng, bên ngoài lạnh lắm, để tôi đưa cậu đi.”

Diệp Giai Nhi từ chối, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn đưa, thái độ hết sức kiên quyết.

Không còn cách nào khác nên cô đành phải đồng ý, hai người nối bước nhau ra khỏi nhà.

Năm giờ, bên ngoài trời đông giá rét vẫn đen kịt, còn lạnh nữa. Vừa ra khỏi khu nhà, chóp mũi cô đã đông cứng đến mức đỏ bừng.

Hai người đang đi về phía trước, một luồng sáng khác thường phát ra từ ánh đèn sáng ngời chiếu thẳng qua, cực kì chói mắt khiến cô không chịu nổi phải dời tầm mắt sang chỗ khác.

Ngay sau đó, tiếng phanh xe sắc bén vang lên, cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi từ trên xe bước xuống.

Ánh mắt đầy sững sờ, Diệp Giai Nhi nhìn sang, mà trong khoảnh khắc ấy Thẩm Hoài Dương đã đứng trước mặt cô.

Chẳng biết do trời quá tối hay khuôn mặt anh cũng tối sầm như vậy, trong đôi mắt anh hằn tơ máu, cả người tản ra mùi thuốc lá nồng nặc.

“Anh tới đây làm gì?” Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, nhạt như muốn theo gió cuốn bay.

Nghe thấy thế, Thẩm Hoài Dương nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp trai trở nên khó coi, trong nháy mắt biến thành vẻ hung ác nham hiểm. Cơn tức giận trong lòng cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ tràn ngập khắp lồng ngực anh.

Cả đêm cô không về, còn ở chung phòng với người đàn ông khác, sáng sớm hai người cùng nhau bước ra còn cười cười nói nói. Mà anh thì bị hành hạ một đêm không ngủ, đây là lời cô nên nói sao?

“Đây là câu đầu tiên người vợ đi cả đêm không về nên nói với chồng mình ư?”. Truyện Võng Du

Sau khi thư ký Trần điều tra ra tung tích, anh lập tức lái xe đến đây suốt hai giờ.

Giọng nói của anh rất trầm, rất lạnh như muốn đóng băng người khác, nhưng Diệp Giai Nhi vẫn bĩnh thản đáp: “Ừ.”

Trong phút chốc, Thẩm Hoài Dương hung hăng liếc nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt đến nỗi như muốn bóp chết cô mới hả giận.

Hiển nhiên Điền Quốc Gia đã nhận ra bầu không khí bất thường giữa hai người, hơn nữa người ta là vợ chồng, dù có mâu thuẫn anh ta cũng không thể tham gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.