Nghe thấy thế, Thẩm Hải Băng đặt đũa trong tay xuống: “Cô cũng ăn no rồi, Trạch Hy thì sao?”
“No rồi ạ.” Nói xong, Thẩm Trạch Hy bưng ly rượu vang trên bàn lên uống, tầm mắt nhìn về phía cửa nhà hàng: “Nhưng mà tại sao chị dâu vẫn chưa về?”
“Cô ấy cảm thấy không được khỏe, đã về trước rồi...” Anh chậm rãi mấp máy môi.
Ba người chuẩn bị rời khỏi để trở về nhà họ Thẩm, đương nhiên Tô Tình cũng phải về theo.
Tuy nhiên trong lòng bà ta càng chán ghét Diệp Giai Nhi hơn. Sinh nhật chồng mình, đầu tiên là nghe điện thoại suốt nửa giờ, sau đó còn nói thấy khó chịu rồi bỏ đi trước.
Là giáo viên mà chẳng biết điều gì cả!
Quán bar Nguyệt Dạ.
Tiếng nhạc ồn ào xung quanh, nam nữ uốn éo lắc lư trên sàn nhảy, buông thả phóng túng.
Che kín cơ thể bằng áo khoác, Diệp Giai Nhi đi vào, nhanh chóng thấy được Thân Nhã say khướt ngồi ở quầy bar.
Cô đi đến đó, ngồi xuống bên cạnh Thân Nhã, mùi rượu xộc lên mũi khiến cô vội nhíu mày: “Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu ly rồi?”
“Không nhiều không ít, cũng chỉ bảy, tám ly thôi. Tối này, tớ muốn không say không về.” Thân Nhã say khướt nói: “Cậu cũng uống vài ly đi!”
Tay đã chạm tới ly rượu nhưng chợt khựng lại, Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tớ mang thai nên không thể uống rượu.”
“Không được uống rượu đế nhưng chút rượu vang vẫn được mà. Nhân viên phục vụ đâu, mang vài ly rượu vang thuần ra đây!”
Ly rượu vang đặt trước mặt, chất lỏng đỏ tươi đang lay động. Diệp Giai Nhi liếc nhìn ly rượu, khóe môi hơi nhếch: “Yêu và không yêu một người khác nhau ở đâu?”
Giọng cô rất khẽ, rất nhỏ, dường như đang hỏi Thân Nhã, lại như tự lẩm bẩm với chính mình.
Nhưng Thân Nhã vẫn mơ hồ nghe được: “Cậu nói khác nhau ở đâu?”
“Khác nhau ở chỗ khi cậu và người anh ấy yêu cãi nhau, dù cậu có lý cỡ nào, nói đúng cỡ nào nhưng lại chẳng bằng nước mắt, vẻ mặt yếu đuối của người kia…”
Cô càng nói càng nhỏ giọng, sau cùng là không còn tiếng nào, trái tim tựa như bị người ta móc ra rồi dùng dao găm từ từ cắt đi.
Chính bởi vì yêu nên giọt nước mắt, vẻ mặt yếu ớt ấy cũng đủ khiến anh đầu hàng, mềm lòng.
Mà lời nói của cô dù đúng cũng chỉ làm anh cảm thấy phản cảm, chán ghét.
Sự khác biệt rõ ràng như thế, Diệp Giai Nhi chỉ tự cười giễu, hốc mắt chua xót, trong lòng đau đớn, cô nhấc ly rượu vang trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Có đôi khi, con người ta cần phải buông thả đúng lúc, chậm hơn chỉ khiến nội tâm càng thêm đau đớn.
Suốt hai mươi mấy năm, số lần cô uống rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay chắc chắn là lần đau khổ nhất, buông thả nhất.
Thân Nhã đã uống không ít, lúc này lại hết ly này đến ly kia.
Diệp Giai Nhi ở bên cạnh cô cũng uống hết ly này đến ly khác. Chỉ trong chốc lát, trên quầy bar đã chất đầy ly rượu.
Uống đến nỗi say khướt, Thân Nhã chao đảo đứng lên, ngã nghiêng đi ra ngoài quán bar, đã sớm vứt Diệp Giai Nhi ra sau đầu.
Tuy là rượu vang nhưng tửu lượng của Diệp Giai Nhi chẳng ra sao, chỉ sau vài ly đã choáng váng, cô gục luôn xuống quầy bar.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Giai Nhi đặt trên quầy chợt đổ chuông, nhân viên phục vụ nhỏ giọng gọi cô vài lần nhưng cô không hề phản ứng.
Nhìn gương mặt nom có vẻ rất dễ chịu, không giống loại người khó chơi, cũng vì sợ đối phương có việc gấp mới gọi điện nên nhân viên phục vụ tốt bụng bắt máy: “Alo.”
“Đây chẳng phải là điện thoại di động của Giai Nhi sao?” Điền Quốc Gia gọi điện tới.
Giai Nhi, hẳn là nói cô gái đang uống say, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Cô gái ấy uống say đến bất tỉnh, bên cạnh cũng không có bạn bè. Anh có thể đến đây đón cô ấy không?”
Qua điện thoại, đương nhiên Điền Quốc Gia có thể nghe thấy được âm thanh đinh tai nhức óc ồn ào kia, lúc này bèn đồng ý.
Đã hơn mười giờ tối, để một người phụ nữ uống say ở lại quán bar, tất nhiên là không an toàn.
Một lát sau, Điền Quốc Gia chạy tới quán bar Nguyệt Dạ, bởi vì quá gấp nên thậm chí một bên chân còn mang dép bông.
Đầu tiên là tính tiền ở quầy rượu, sau đó, anh ta mới cẩn thận đỡ cô dậy rồi dẫn ra ngoài.
Lắc lư tới lui, Diệp Giai Nhi bị lay tỉnh, cô nhìn chằm chằm Điền Quốc Gia một lúc, chóng mặt nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi gọi điện cho cậu, nhân viên phục vụ bắt máy, cậu ta bảo cậu đang ở đây.”
“Gọi điện?” Điền Quốc Gia trước mắt cô chợt biến từ một thành ba người, rồi lại biến thành bốn, cô lắc đầu: “Không thể nào… Điện thoại của tôi đã tắt nguồn rồi… Sao có thể…”
Lúc Thẩm Hoài Dương gọi tới, cô còn chẳng thèm xem đã tắt máy ngay, nhưng mà, cô đã quên mất một điều.
Vừa rồi điện thoại của Thân Nhã không gọi được, cô ấy muốn lấy điện thoại của cô nên đã khởi động lại máy.
Nghe thế, Điền Quốc Gia mới giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Cậu xem đi.”
“À… Màn hình vẫn sáng…” Cô cảm thấy ngạc nhiên, sau đó ném điện thoại vào trong túi xách, cười một tiếng với Điền Quốc Gia: “Hết sáng rồi…”
Gò má trắng nõn trở nên đỏ ửng, nụ cười thuần khiết khiến tim Điền Quốc Gia đập rộn ràng, anh ta hơi mất tự nhiên hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm nghị.
Sắc trời đã vào khuya, cô lại uống đến nỗi chẳng thể nào đi được, Điền Quốc Gia muốn đưa cô về nhà nhưng cô lại ồn ào không chịu trở về, thậm chí còn giở trò ăn vạ ngồi gục xuống đường.
Điền Quốc Gia chẳng còn cách nào khác, anh ta đành đưa cô vào khách sạn nhưng lại sợ ban đêm cô khó chịu, không ai chăm sóc.
Suy nghĩ một lúc, anh ta đưa cô lên xe, thắt chặt dây an toàn rồi chạy về nhà.
Tại nhà họ Thẩm.
Trong một căn phòng đầy khói thuốc, vừa ngửi đã khiến người ta sặc đến nỗi chảy nước mắt.
Trước mặt là chiếc gạt tàn thuốc đã chất đầy đầu thuốc lá, trên đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương còn ngậm một điếu, trên người vẫn là bộ vest đó. Anh đứng bên cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Đứng tầm nửa tiếng, đôi môi mỏng của anh mím lại, quanh người toát lên hơi thở lạnh lùng, tức giận.
Anh quay người, xuống lầu, muốn rót một cốc nước thì trông thấy Thẩm Trạch Hy còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế sô pha.
Đôi mắt khẽ động, Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch bờ môi mỏng, mở miệng nói: “Gọi cho chị dâu em đi, xem khi nào cô ấy trở về.”
Anh nghĩ có lẽ cô chỉ không nhận điện thoại của anh thôi, nếu đổi lại người khác gọi thì chắc cô sẽ nghe…
“Sao anh không tự gọi đi?” Thẩm Trạch Hy ngẩng đầu lên liếc nhìn anh.
Giữa hai chân mày Thẩm Hoài Dương toát lên vẻ âm trầm: “Điện thoại hết pin…”
Nghe thế, Thẩm Trạch Hy ồ lên rồi lấy điện thoại ra, gọi điện ngay trước mặt anh.
Lần này không phải tắt máy mà reo hồi lâu nhưng chẳng có ai nghe.
Thẩm Trạch Hy nhún vai đầy bất đắc dĩ, cậu lắc đầu: “Không ai nghe cả.”
Dáng người cao hơi cúi xuống, Thẩm Hoài Dương rót một ly nước ấm, đặt bên miệng nhấp nhẹ.
Mùi thuốc lá nồng nặc hắc lên, Thẩm Trạch Hy bị sặc, lông mày nhíu lại: “Anh à, anh hút bao nhiêu điếu thế?”
“Không nhiều…”
“…” Thẩm Trạch Hy cảm nhận được sự im lặng đáng sợ, thế này mà còn không nhiều à, anh chỉ còn thiếu điều khói tỏa ra từ trong xương tủy thôi đó!
Không ngồi lâu trong phòng khách, Thẩm Hoài Dương xoay người quay về phòng. Sau khi anh rời đi, Thẩm Hải Băng bước ra từ trong phòng bếp.