Trẻ con còn nhỏ cũng tương đối dỗ dễ, vừa nghe thấy có kem ăn, Huyên Huyên liền chép chép cái miệng nhỏ, đầu lưỡi thèm thuồng liếm liếm, đôi mắt sáng như sao trời, duỗi ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ra: “Bà ngoại ơi bà ngoại, cháu muốn ăn kem vị sôcôla, cháu muốn ăn ba cái.”
“Được rồi, Huyên Huyên của chúng ta ăn ba cây kem vị sôcôla.” Cười cười, Quách Mỹ Ngọc trìu mến ôm Tiểu Huyên Huyên đi đến bên cạnh tủ lạnh để cô bé chọn kem.
Thừa dịp lúc đó Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu bước nhanh ra khỏi nhà.
Hai người bắt xe taxi đến công ty, sau đó bước vào đại sảnh công ty, Diệp Giai Nhi trực tiếp đi đến lễ tân hỏi thăm, mà Hứa Mẫn Nhu thì quan sát cách trang trí xa hoa lại tráng lệ.
Nhân viên lễ tân kêu hai người chờ một lát, sau đó gọi điện thoại vào phòng làm việc thư ký.
Một lát sau, phía trên có điện thoại kêu cô Diệp cứ trực tiếp đi thang máy lên phòng tổng giám đốc ở lầu năm mươi.
Cảm ơn nhân viên lễ tân, Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu đi vào thang máy, mà từ đầu đến cuối trong đầu của cô đều suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc thì tổng giám đốc ở đây là ai?
Thật ra lúc nãy cô nên hỏi thăm cô lễ tân họ của tổng giám đốc, chỉ là quên mất rồi.
Nhưng mà rất nhanh sẽ gặp mặt, cho nên có biết hay không cũng không sao.
Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, lúc gương mặt cực kỳ quen thuộc đập vào trong mắt, trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi lại giật mình đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Đứng dậy, Thẩm Trạch Hy mặc một bộ âu phục phẳng phiu, bước từng bước đi đến gần cô, trên gương mặt tuấn mỹ nâng lên ý cười, giống như là cái nắng gắt vào tháng bảy, sáng chói, xinh đẹp, nóng bỏng.
Cuối cùng, lúc đứng cách cô khoảng chừng một bước, Thẩm Trạch Hy mới đứng vững bước chân, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, khẽ động khóe môi, tiếng nói êm tai vang lên: “Yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu..."
Giống như bốn năm trước cô đứng trên bục giảng, anh ta lười biếng nằm sấp ở hàng ghế cuối cùng, cũng nhìn cô như thế, nói từng câu từng chữ: yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu...
Chỉ là so sánh với bốn năm trước, đúng là có rất nhiều chỗ khác biệt.
So với bốn năm trước, Thẩm Trạch Hy đã cao thêm một chút, mà vẻ ngây ngô non nớt của anh ta đều đã biến mất hoàn toàn, lúc này được thay thành chính chắn, thành thục, ổn trọng.
Suy nghĩ được kéo về, Diệp Giai Nhi cười khẽ, về phương diện tính tình anh ta không hề thay đổi chút nào.
Thân thể cao lớn hơi cúi xuống, Thẩm Trạch Hy bất ngờ ôm cô vào trong lòng, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng của anh ta thỏa mãn khó nói thành lời.
Gặp nhau sau một thời gian dài, cái ôm nhiệt tình đương nhiên là nên có.
Nhưng mà qua thật lâu anh ta không có ý muốn buông ra, Diệp Giai Nhi không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Trạch Hy, tôi sắp bị cậu ghìm chết rồi.”
Nghe vậy, lúc này Thẩm Trạch Hy mới có chút lưu luyến không rời mà buông cô ra: “Thời gian trôi qua bốn năm, gặp lại em như thế này, có phải là rất ngạc nhiên không?”
Diệp Giai Nhi gật đầu mà không hề do dự, đúng là cô rất ngạc nhiên, cũng rất kích động, sự lột xác của anh ta làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên Hứa Mẫn Nhu cũng đã nhìn ra cái gì đó, chỉ có điều mạng của Diệp Giai Nhi lại tốt như thế, tốt đến nỗi trong lòng của cô ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.
Bốn năm trước là Thẩm Hoài Dương, một người đàn ông tuấn mỹ như thần, là tình nhân trong lòng của tất cả phụ nữ ở thành phố S.
Bốn năm sau lại có một người đàn ông xuất sắc như thế, tình cảm nóng bỏng trong đôi mắt của anh ta vô cùng rõ ràng, đốt cháy dữ dội.
Tại sao cô ta lại không có số phận tốt như thế?
Có điều tổng giám đốc thích Giai Nhi như vậy, thế thì chắc chắn là sau này chồng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió ở công ty.
Nghĩ đến đây, cô ta vui vẻ ra mặt, trong lòng vừa tính toán vừa nói với Diệp Giai Nhi: “Nếu như mọi người đã quen biết nhau, vậy thì tôi không ở đây quấy rầy hai người ôn chuyện nữa. Giai Nhi, tôi về trước chăm sóc cho Thiên Thiên nha.”
Vừa nói xong, không đợi Diệp Giai Nhi đáp lời, Hứa Mẫn Nhu quay người lại, đồng thời quan tâm đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, từ đầu đến cuối ý cười trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Trạch Hy đều không hề lui đi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như gió: “Chờ em năm phút..."
“Được.” Diệp Giai Nhi mỉm cười gật đầu: “Cậu cứ đi làm việc trước đi, đúng lúc tôi cũng muốn uống nước.”
Ngồi xuống ghế, động tác Thẩm Trạch Hy nhanh chóng ký tên trên tài liệu, tốc độ ký tên rất nhanh, cũng không kịp chờ đợi.
Uống nước, ánh mắt Diệp Giai Nhi tỉnh thoảng đảo qua người anh ta, lúc này cô rất khó để có thể liên tưởng anh ta và Thẩm Trạch Hy toàn là thi trượt vào bốn năm trước lại với nhau.
Một sấp tài liệu thật dày, Thẩm Trạch Hy lại cố gắng xử lý nó trong vòng năm phút, ném cây bút ra: “Đi thôi, chắc hẳn cô nên mời em ăn cơm trưa..."
“Đương nhiên rồi, ăn cơm gì cũng được?”
Thẩm Trạch Hy gật đầu, ánh mắt mê mẩn nhìn chăm chú vào gương mặt dịu dàng của cô, chỉ cần có thể ăn cơm cùng với cô, còn lại không quan trọng.
Hai người dùng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đi thẳng xuống đại sảnh, lúc bước ra từ trong thang máy, những người xung quanh ghé mắt nhìn sang.
Có mê mẩn Thẩm Trạch Hy, cũng có tò mò với Diệp Giai Nhi.
Ngồi lên chiếc xe màu đen đi khỏi đó, số lần mà Diệp Giai Nhi trở về thành phố S trong bốn năm gần đây có thể đếm trên đầu ngón tay, mà sự thay đổi của thành phố S cũng vô cùng lớn, cô nghĩ một chút mà vẫn không thể nghĩ ra, không biết là nên dẫn anh ta đi ăn cơm ở đâu.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cô nói: “Nếu không thì đến gần trường học đi, đồ ăn ở đó khá ngon.”
“Được.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy cặp mắt hoa đào, đánh tay lái rẽ qua bên trái.
Chỉ là lúc chạy qua ngã tư đường lại lướt qua một chiếc xe xa hoa khiêm tốn màu đen, khoảng cách gần như thế, không có ai để ý đến ai.
Mà trên chỗ ngồi ở phía sau chiếc xe ấy, Thẩm Hoài Dương đang ngồi ở đó, thân thể cao lớn dựa trên ghế ngồi, đang nhắm hai mắt dưỡng thần.
Điện thoại truyền đến tiếng vang, đôi mắt mới chậm rãi mở ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy điện thoại đang rung lên từ trong túi quần, mở ra, ấn nút nghe.
“Hoài Dương, không phải là ngày hôm nay con về nước rồi à, mẹ kêu tài xế đến sân bay đón con.” Giọng nói của Tô Tình xuyên qua làn sóng vô tuyến.
“Không cần.” Bàn tay anh xoa xoa hai đầu lông mày, giọng nói trầm thấp lại vô cùng khàn, nghe như có vẻ bị cảm: “Con đã lên xe rồi, qua nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ đến nhà họ Thẩm..."
“Thôi được rồi, vậy để người giúp việc dọn dẹp phòng ở cho con, mẹ cúp máy đây.”
Tùy ý nhét điện thoại di động vào ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương lại nhắm lại lần nữa, dường như là anh rất mệt mỏi.
...
Ở một bên khác.
Đã bốn năm rồi Diệp Giai Nhi không đến đây, có điều con đường này không hề thay đổi chút nào hết, thậm chí ngay cả ông chủ của các cửa hàng bên cạnh cũng là người trước kia.
Lúc đặt chân đến đây một lần nữa, có một loại cảm giác thân thiết khó tả, Diệp Giai Nhi đưa thực đơn cho Thẩm Trạch Hy: “Cậu muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”
Thẩm Trạch Hy chẳng khách khí, trong nháy mắt liền chọn một bàn đồ ăn.
Cầm lấy ấm nước của ông chủ đưa tới, Diệp Giai Nhi rót đầy hai ly nước, là nước quýt, màu vàng trong trẻo.