Mắt dừng trên người cô, Thẩm Trạch Hy cứ lẳng lặng nhìn chăm chú, một hồi lâu sau anh ta nặng nề nói: “Sau này em sẽ không gọi cô là cô Diệp, càng sẽ không gọi cô là chị dâu, sẽ quang minh chính đại gọi cô là Giai Nhi."
Trong giọng nói đều là sự bá đạo và chấp nhất riêng biệt của đàn ông.
Bốn năm trước anh ta gọi cô là cô Diệp, ngay cả gọi tên cô cũng là một hy vọng xa vời, cũng chỉ có thể gọi tên cô ở một nơi không có người.
Nhưng mà lúc này anh ta đã có thể quang minh chính đại gọi tên cô ở trước mặt tất cả mọi người.
Nghe vậy, bàn tay đang cầm ấm nước của Diệp Giai Nhi hơi chậm lại, đột nhiên một giây tiếp theo, bàn tay khô ráo ấm áp của người đàn ông lại bao bọc lấy mu bàn tay cô.
Kinh ngạc, ấm nước ở trong tay Diệp Giai Nhi lắc lư một cái, nước quýt đổ đầy bàn.
Dường như là bị điện giật, cô nhanh chóng thu hồi tay lại, nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Hy, gằn từng chữ: “Trạch Hy, có một số việc vĩnh viễn không thể nào, cậu hiểu mà.”
Bóng dáng cao lớn cứng nhắc ở đó, nhưng mà cũng chỉ một lát mà thôi, Thẩm Trạch Hy liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên như thường, gần như là không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, đồ ăn đã được mang lên, hai người không tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy nữa, mà là chuyển tới nói đến những chuyện thú vị đã từng xảy ra ở trường học khi đó.
Còn nói tới vài chuyện liên quan đến vấn đề kinh doanh, hóa ra công ty đó là của Thẩm Trạch Hy cùng với mấy người bạn hùn vốn mở, mà cổ phần của anh ta chiếm nhiều nhất.
Cố ý tránh né đề tài đó, cho nên bầu không khí giữa hai người vẫn rất hòa hợp thoải mái.
Một bữa cơm ăn gần nửa tiếng đồng hồ, Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống nhìn thời gian, trong lúc bất tri bất giác vậy mà đã ba giờ rồi.
Thẩm Trạch Hy đề nghị đến khu phong cảnh thành phố S đi dạo, bốn năm chưa trở về, đúng là anh ta rất nhớ một vài địa điểm ở thành phố S.
“Hôm nào đi, chiều nay tôi còn có chuyện khác phải làm.” Thật ra trong lòng cô không yên lòng về Huyên Huyên.
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cũng không tiếp tục kiên trì nữa, trên gương mặt tuấn mỹ là một nụ cười khẽ: “Đã nói rồi nha, lần này nợ tôi một món nợ ân tình.”
Diệp Giai Nhi cười cười: “Được rồi, lần sau tuyệt đối sẽ đi dạo với cậu cả ngày.”
“Trước tiên tiện đường đi đến công ty với tôi một chuyến, sau đó lại đưa chị về nhà.” Thẩm Trạch Hy không để cảm xúc thất vọng bộc phát ra ngoài.
“Trạch Hy, tôi có thể ngồi taxi đi từ đây, thuận tiện hơn.”
“Xe dừng ở bên ngoài cửa hàng, đây là phép lịch sự cơ bản nhất của đàn ông, tôi cứ cố chấp đấy.” Uể oải ngáp một cái, không thể phớt lờ sự kiên quyết trong lời nói của Thẩm Trạch Hy.
Thế là không tiếp tục từ chối nữa, ngồi lên xe chạy về công ty.
Lúc dừng xe, Thẩm Trạch Hy chú ý ở bên cạnh có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó, không giống như là nhân viên, khiêm tốn, thu liễm, nhưng lại ưu nhã xa hoa, không hiểu sao còn có chút quen mắt, nhưng mà anh ta không suy nghĩ nhiều.
Ra khỏi cửa thang máy liền đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ là không biết tại sao trái tim Diệp Giai Nhi đột nhiên mất tự nhiên, nhịp tim tăng nhanh.
Bàn tay rơi ở ngực, cô nhíu mày, có chút khó hiểu.
Nhưng mà trong khoảnh khắc Thẩm Trạch Hy đẩy cửa phòng ra, Diệp Giai Nhi cứng nhắc đứng yên tại chỗ như hòn đá, vì cô đã tìm được nguyên nhân cho sự khác thường khi nãy.
Mà Thẩm Trạch Hy cũng kinh ngạc không kém gì Diệp Giai Nhi, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mở miệng gọi một tiếng: “Anh.”
Chiếc ghế da chậm rãi xoay lại, Thẩm Hoài Dương vân vê điếu thuốc ở trong tay, lộ ra gương mặt đẹp trai góc cạnh.
Lúc ánh mắt đảo qua Diệp Giai Nhi, một ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ trong đôi mắt, rất sâu, rất nặng, rất đen, giống như là muốn nuốt chửng cả người cô, sau đó nhìn Thẩm Trạch Hy rồi lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
“Sao anh lại đến đây?”
“kêu anh đến đây đưa em về nhà họ Thẩm ăn bữa tối.” Thu hồi ánh mắt rơi trên người Diệp Giai Nhi, biểu cảm trên mặt của Thẩm Hoài Dương rất nhạt, dường như chỉ nhìn thấy một người xa lạ không quan trọng mà thôi.
Cũng không nói người kia là ai, nhưng mà Thẩm Trạch Hy biết anh đang chỉ Tô Tình, cầm lấy mấy phần tài liệu, anh ta nói: “Vậy anh về trước đi, em về sau.”
Nhẹ giọng đáp lời, Thẩm Hoài Dương bước một bước dài đi ra ngoài phòng làm việc, chỉ là lúc đi ngang qua Diệp Giai Nhi dường như bước chân của anh có hơi vô ý mà dừng lại một lúc.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thế mang đến cảm giác kích thích mãnh liệt, mãi cho đến khi bóng anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Diệp Giai Nhi mới âm thầm hít sâu một hơi, để thân thể căng cứng của mình thả lỏng, trở nên tự nhiên, mà lúc này nhịp tim lại kịch liệt hơn so với lúc nãy, dường như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong mắt anh, cô ngay cả là một người vợ cũ cũng không phải, tối đa cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, ánh mắt lúc nãy của anh đã rất rõ ràng.
Mà anh trong mắt cô cũng là người xa lạ, cho nên cảm xúc cũng không cần phải trở nên dao động vì một người lạ, không phải sao?
Mặc dù ở trên xe cô vẫn luôn nói chuyện phiếm với Thẩm Trạch Hy, nhưng mà suy nghĩ của cô rõ ràng không tập trung.
Một lúc sau đến dưới lầu chung cư, sau khi nói chuyện một hồi, Thẩm Trạch Hy liền lái xe đi khỏi.
Quay người, thở một hơi thật dài, Diệp Giai Nhi kiềm chế những cảm xúc dao động không nên có trong lòng mình, khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt như thường ngày.
Lúc nãy chỉ bởi vì gặp nhau quá đột nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên mới có thể luống cuống, sau này tuyệt đối sẽ không.
Ở một góc khu chung cư, người đàn ông ngạo mạn đứng ở đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi tới, dáng người cao lớn chìm trong bóng tối ở bậc thang, lạnh lẽo lại cứng rắn, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh sáng như một con sói trong đêm.
Vẫn luôn đi về phía trước, cô không chú ý đến xung quanh, nhưng mà lúc bước một bước đi đến cầu thang, có một giọng nói trầm thấp đột ngột truyền vào trong lỗ tai: “Mợ Thẩm.”
Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, thân thể hơi run lên một chút, vội vàng xoay người lại.
Lúc ánh mắt đối diện với người đàn ông đó, cô có hơi ngây người.
Nhưng mà chỉ trôi qua một lúc, Diệp Giai Nhi liền kéo suy nghĩ trở về, hít sâu một hơi, đứng yên bất động, ánh mắt lại càng không né tránh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày, vô cùng lạnh nhạt mà nhắc nhở anh.
“Anh Thẩm, bốn năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, mong bây giờ anh hãy gọi tên tôi.”
Đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, bước chân mạnh mẽ đi tới, bóng người cao lớn bao phủ cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng thật lâu, tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ châm chọc khiêu khích.
“Lúc đối diện với Trạch Hy, em lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ, lúc này nói chuyện với tôi thì gai toàn thân trên dưới đều dựng hết cả lên, hửm?”
“Hình như chuyện này không có liên quan gì với anh Thẩm.” Cô mím chặt môi, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
Ngón tay thon dài duỗi ra, Thẩm Hoài Dương bóp cái cằm tinh xảo của cô, giống như là trừng phạt mà cứ bóp lấy, ánh mắt bén nhọn: “Lấy lùi làm tiến, cho nên bây giờ em đang dự định quyến rũ Trạch Hy phải không?”