Cười lạnh, Diệp Giai Nhi đưa tay hất mạnh bàn tay của anh ra, trong lời nói cũng là vẻ châm chọc khiêu khích bén nhọn.
“Anh Thẩm không anh anh em em với người phụ nữ mà mình yêu, ngược lại chạy đến đây xen vào chuyện của người khác làm cái gì vậy? Với lại bây giờ tôi với anh Thẩm không có liên quan gì với nhau, tôi muốn quyến rũ ai, muốn làm gì, anh Thẩm cũng không có quyền hỏi han hay can thiệp vào.”
Đôi mắt lóe lên, Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhìn cô thật lâu, không những không giận mà còn cười, nhưng mà nụ cười không có nhiệt độ: “Đúng là không có quan hệ, nhưng mà nếu như em muốn quyến rũ Trạch Hy, vậy thì dĩ nhiên đó là chuyện khác rồi, tôi khuyên em tốt nhất nên ném bỏ suy nghĩ này đi.”
Bốn năm không gặp, anh lại càng đẹp hơn, khí tức trên người cũng trở nên thành thục, mê hoặc, nhưng mà lại càng trở nên vô liêm sỉ hơn.
“Tôi có chết tâm hay không không phải là do anh Thẩm quyết định.” Cô cười lạnh, khiêu khích lại anh.
Cười lạnh, Thẩm Hoài Dương khịt mũi một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Được thôi, vậy chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.”
Khóe mắt kéo cao, Diệp Giai Nhi nở nụ cười gật đầu: “Cho nên lúc này anh Thẩm có thể đi được chưa vậy, tôi cũng không muốn bị người phụ nữ nào đó mắng mình là tiểu tam đằng sau lưng mình..."
Cái miệng nhỏ hồng hào này càng ngày càng nhanh nhẹn hơn rồi, càng làm cho người ta muốn một phát xé toạc.
Bỗng nhiên cúi người xuống, anh đột nhiên lại vươn tay ôm cô vào trong ngực, thân thể hai người dính sát vào nhau, một giây sau, anh hung hăng hôn cô.
Hoàn toàn không dự đoán anh lại hành động như thế, cô lập tức dùng hết sức lực toàn thân mà giãy giụa, đưa tay ra, một bàn tay hung hăng đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Không hề tránh né, Thẩm Hoài Dương nhận lấy bàn tay ấy, vẻ mặt lạnh lẽo lạnh lùng đánh giá cô, dường như là muốn thao túng cô.
Không có sợ hãi, càng không có né tránh, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nghênh đón: “Chẳng lẽ anh Thẩm vẫn thích ăn trong chén nhìn trong nồi hả, có phụ nữ mình yêu mà còn không thỏa mãn, cứ nhất định phải đến đây trêu chọc một người phụ nữ như tôi?”
“Cái miệng nhỏ này thật sự khiến cho người khác không nhịn được mà muốn xé nát, lời nói nói ra không có một lời là thứ mà người khác thích nghe.”
“Cô Thẩm biết nói lời mà người khác thích nghe đó, giọng nói đó mềm mại như nước, anh muốn nghe bao nhiêu thì có thể nghe bấy nhiêu, cần gì phải đến đây tìm kích thích?”
Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, đôi mắt đen hẹp dài trầm xuống, cứ chăm chú nhìn cô như thế, phù quang lạnh lẽo tung bay, chỉ hận không thể đóng cô thành băng.
Diệp Giai Nhi cũng không cam lòng yếu thế, đã qua bốn năm, giữa hai người không có quan hệ với nhau, anh dựa vào cái gì mà lại đến sỉ nhục như thế?
Chỉ là nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú ấy có dấu bàn tay, phẫn nộ trong lòng cô đã tiêu tán đi một chút, chỉ cảm thấy bàn tay đó vô cùng đẹp.
Nhưng mà đúng lúc này có một tiếng bước chân truyền đến, sau đó giọng nói ấm ức của Tiểu Huyên Huyên truyền tới từ trên lầu, có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Bà ngoại ơi, sao mẹ vẫn còn chưa về vậy ạ, có phải là mẹ không cần Huyên Huyên rồi không?”
“Sao lại không cần Huyên Huyên chứ, Huyên Huyên của chúng ta hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn như thế, mẹ ra ngoài mua truyện cổ tích cho Huyên Huyên rồi, mẹ sẽ về nhanh thôi.” Là giọng nói của Quách Mỹ Ngọc.
“Nhưng mà lúc nãy bà ngoại cũng nói như vậy đó, nói là mẹ sẽ về nhanh thôi, con chờ lâu như vậy rồi mà mẹ vẫn còn chưa về, bà ngoại ơi, có phải là mẹ đã bị lão sói xám bắt đi rồi không?” Trong giọng nói non nơt còn mang theo tiếng khóc: “Con không muốn truyện cổ tích nữa đâu, chỉ cần mẹ trở về thôi.”
“Huyên Huyên đã quên mất là còn có chú cảnh sát nữa, chú cảnh sát có súng có thể đánh sói xám chạy đi, chúng ta chờ một lúc nữa, chắc chắn là mẹ sẽ về mà.”
Nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên lầu, trái tim Diệp Giai Nhi lập tức bị níu chặt, cô nhịn không được mà hốt hoảng, thân thể không nhịn được hơi run rẩy.
Cô sợ là Thẩm Hoài Dương nghe được...
Nếu như nói không căng thẳng thì là giả.
Cô sợ Thẩm Hoài Dương sẽ cướp Huyên Huyên đi, dù sao thì Huyên Huyên cũng là con của anh.
Nhưng mà lúc này cô lại càng biết rõ mình tuyệt đối không thể hoảng loạn, cũng không thể lúng túng, càng không thể để anh nhìn ra dấu vết gì từ trên mặt cô.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, thả lỏng, Diệp Giai Nhi bất động thanh sắc đánh giá biểu cảm của anh, cô muốn từ biểu cảm của anh mà quan sát xem anh có để ý đến âm thanh này không.
Mà trên gương mặt tuấn mỹ của anh không hề có cảm xúc chập chùng, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dường như là muốn đâm xuyên cô.
Thấy vậy, trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của Diệp Giai Nhi rốt cuộc cũng đã rơi xuống, thân thể căng thẳng đã có hơi buông lỏng, nhưng mà vẫn nhịn không được mà khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ cần sự chú ý của anh đặt trên người cô là được rồi, có lẽ là anh căn bản không nghe thấy mấy câu nói lúc nãy của Huyên Huyên.
Với lại là tiếng Quách Mỹ Ngọc dỗ Huyên Huyên về nhà, mặc dù cô bé không muốn cho lắm, nhưng mà cũng không la hét om sòm, mà là để mặc cho bà ôm mình về.
Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cuối cùng trái tim của Diệp Giai Nhi mới có thể hoàn toàn thả lỏng, trong lòng cũng đã có sức lực.
“Có phải là anh Thẩm nên đi rồi không, giữa chúng ta đã không còn gì để nói với nhau, những gì cần nói, có thể nói đều đã nói xong hết rồi.”
Đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy cảnh cáo: “Em tốt nhất nên cách xa Trạch Hy ra một chút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả..."
“Nực cười, anh có thể quản được mình, chẳng lẽ còn có thể quản được người khác?” Quan trọng hơn là cô đã cười thành tiếng.
Nở một nụ cười khiến người khác sợ hãi, anh chậm rãi cúi người xuống, khóe miệng gợi cảm vô tình cong lên, đứng từ trên cao nhìn cô: “Em tốt nhất đừng nghi ngờ về lời nói của tôi, không gian không phải thương nhân, đây là kết luận mà em đã từng nói với tôi, cho nên loại thương nhân giống như tôi sẽ chỉ chọn điểm yếu của em mà ra tay, có hiểu chưa?”
Bóng lưng thẳng tắp, hai tay Diệp Giai Nhi khoanh trước ngực, mang theo vài phần cố ý mà nói: “Tôi không hiểu rõ tại sao anh lại không đồng ý để tôi và Trạch Hy bên nhau như thế?”
“Em trai của mình cùng với vợ cũ lăn giường, đồng thời còn dây dưa cùng một chỗ, làm những chuyện chúng ta đã từng làm, cảnh tượng đó vô cùng buồn nôn.”
“Chỉ có anh mới có thể xấu xa như thế, buồn nôn! Chẳng lẽ mình với cô mình lên giường làm chuyện đó, anh liền không cảm thấy buồn nôn hả?” Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn hung hăng đánh anh một bàn tay.
Ánh mắt âm trầm giống như một vùng biển mênh mông, từng gợn sóng lăn lộn, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, cứ nhìn chăm chăm cô như thế.
Mắt khép hờ, một lúc sau Diệp Giai Nhi chậm rãi mở ra, lúc này anh đang cảm thấy đau lòng cho Thẩm Hải Băng, lại cảm thấy phẫn nộ với cô đó à?
Thật ra thì hà tất gì cô phải làm như vậy?
Không phải nói quên là tốt rồi, tại sao cô phải tự nhắc tới những chuyện khiến cô buồn nôn, dù sao thì bốn năm đã qua, cần gì phải nghĩ tới nó?
Không nhìn anh, cũng không nói tiếng nào, Diệp Giai Nhi quay người bước nhanh đi lên trên cầu thang.