Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 43: Chương 43: Cô không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì




Thẩm Hoài Dương thản nhiên nhìn cô: “Cô không có cảm giác an toàn.”

“Lời nói này của Thẩm tổng cũng thật là kỳ lạ, tôi đâu phải là đàn ông, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn cô ấy được à?” Cô ta lại khiến cho người khác không yên tâm như thế hả?

Trần Vu Nhất là người biết tận dụng cơ hội nhất: “Tôi nói trước nha, kẹo mừng cưới gì đấy không có cũng thôi đi, tôi nhất định phải quậy đêm động phòng tối nay mới được.” .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||

Quý Hướng Không cũng biểu thị đồng ý: “Cậu cả Thẩm, tối nay anh vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi, cánh cửa này anh tuyệt đối không thể chạy thoát được đâu.”

Ánh mắt đảo qua hai người luôn luôn tham gia náo nhiệt, lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương có hơi nhíu lại, không nói tiếng nào, quay người đi khỏi.

“Không phủ nhận thì chính là ngầm thừa nhận có đúng không?” Trần Vu Nhất chạm nhẹ vào vai của Quý Hướng Không.

“Tôi cũng cảm thấy là như vậy.”

“Đêm động phòng hoa chúc thì phải chơi kích thích một chút, cậu có cách chơi gì thì bày ra hết đi.”

Nghe cuộc thảo luận có vẻ hơi hưng phấn của hai người đàn ông, Thân Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Giai Nhi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm khó chịu.

Tô Tình vốn không muốn lộ diện, nhưng mà không lộ diện thì lại không được.

Người làm ba là Thẩm Thiên Canh không có ở đây, nếu như người làm mẹ cũng không đến đây, vậy thì nói không chừng truyền thông sẽ bịa đặt trắng trợn.

Cho nên, bà ta cũng chỉ làm đến đây, sau khi bắt chuyện với đám người thì liền rời khỏi.

Thẩm Trạch Hy vừa nhìn liền thấy Diệp Giai Nhi, cậu ta chưa từng biết cô Diệp mặc chiếc váy màu đỏ lại xinh đẹp đến thế, đẹp đến nỗi làm cho trái tim của cậu ta mê muội.

Đúng vậy, cho dù cô Diệp của cậu ta không mặc đồ đỏ thì cũng vô cùng xinh đẹp, thanh tú mà sạch sẽ.

Nhưng mà khi ánh mắt của cậu ta đảo qua anh cả cứ ôm cô, khóe miệng của cậu ta nở một nụ cười đắng chát, uống cạn một ly rượu.

Mà ở một nơi heo hút gần góc tường nhất, có một người phụ nữ đang ngồi đó, ở trên cái bàn trước mặt cô ta có đặt một chậu cây xanh, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được có người đang ngồi ở đó.

Trước mặt của Thẩm Hải Băng có một ly cocktail, nhìn xuyên qua khe hở của chậu cây xanh, ánh mắt tĩnh lặng rơi ở trên người Thẩm Hoài Dương.

Dường như là bị cố định không thể di chuyển.

Sáng hôm nay, cô ta đã mua vé tàu cao tốc đến huyện Thiểm, đã ngồi lên tàu cao tốc, nhưng mà cô ta lại nhớ anh vô cùng.

Ngồi được một trạm, cô ta xuống tàu giữa đường, sau đó lại đi trở về.

Bản thân cô ta cũng muốn hỏi mình một câu, tội gì phải khổ như thế?

Nhưng mà cô ta lại không thể kìm chế.

Hứa Mẫn Nhu thích nhất là những dịp như thế này, bây giờ nhìn thấy Diệp Giai Nhi ăn mặc lộng lẫy như là biến thành một người khác, trong lòng phẫn hận, không cam lòng.

Cắn răng, cô ta quay người lại, không để ý bước chân, thân thể ngã ra phía sau. Lúc đó, có một tiếng thét chói tai vang lên ở sau lưng.

“Cái quỷ gì vậy!” Một ly rượu đỏ đổ lên chiếc váy dài màu trắng của Lâm Nhất Dung, cô ta không vui, thấp giọng mắng chửi.

Tâm trạng của Hứa Mẫn Nhu vốn dĩ đã không tốt, với lại cô ta cũng không phải là loại người mất một việc thì bớt một việc, nghe thấy tiếng chửi rủa, lúc này liền nổi giận: “Cô mắng ai đó hả?”

Từ nhỏ Lâm Nhất Dung đã được nuông chiều mà trưởng thành, cô ta không thể chịu đựng một cơn giận nào: “Đang mắng cô đó, sao nào? Chẳng lẽ cô không có mắt hả?”

“Chẳng lẽ là sau lưng của cô còn một một con mắt?” Hứa Mẫn Nhu mắng lại, có thể nói là cả hai y như nhau.

“Cô...” Đến cùng vẫn là tuổi trẻ, Lâm Nhất Dung bỗng chốc bị nghẹn không thể phản bác lại, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Hứa Mẫn Nhu, cô ta lập tức khinh thường: “Không phải là bộ lễ phục ở trên người của cô là được nhặt đó chứ?”

Câu nói này đã đâm trúng chỗ đau của Hứa Mẫn Nhu, cô ta giống như là người bị dẫm vào cái đuôi, lời nói cũng ác độc hơn.

“Còn nhỏ như thế mà đã mặc lễ phục thiết kế cao cấp như vậy, không phải là được đàn ông bao nuôi đó chứ?”

Lâm Nhất Dung tức giận đến nỗi hai mắt phiếm hồng: “Cô có biết tôi là ai không, cô có tin là tôi sẽ kêu anh Thẩm ném cô ra bên ngoài không hả?”

“Còn anh Thẩm nữa chứ, cô có tin là tôi sẽ kêu em chồng của tôi ném cô ra bên ngoài không hả?” Hứa Mẫn Nhu lườm cô ta, căn bản không bị cô ta hù dọa.

Mắng qua mắng lại, cuối cùng Lâm Nhất Dung cũng đã bắt đầu đánh đấm, Hứa Mẫn Nhu cũng không chịu thiệt.

Mấy người xung quanh tò mò nhìn sang, Thân Nhã nhìn chằm chằm, sau đó chọt chọt vào tay của Diệp Giai Nhi: “Nè, sao chị dâu của cô lại gây chuyện rồi?”

Diệp Giai Nhi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy cũng mở to mắt nhìn sang, quả nhiên là nhìn thấy Hứa Mẫn Nhu đang đánh nhau.

Chỉ cần là chỗ nào có cô ta, bạn mãi mãi đừng muốn được yên bình.

Bước qua, cô nhíu mày, kéo Hứa Mẫn Nhu, giọng nói lạnh lẽo: “Hứa Mẫn Nhu, cô gây chuyện đủ chưa?”

“Vẫn còn chưa gây chuyện đủ đâu, ngày hôm nay tôi không cào mặt của cô ta ra, tôi không họ Hứa nữa. Mẹ nó, cũng dám cào mặt của tôi.”

Nghiêm mặt lại, Diệp Giai Nhi cảnh cáo Hứa Mẫn Nhu: “Chị còn dám gây chuyện, tôi sẽ kêu bảo vệ ném chị ra bên ngoài.”

Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu có hơi tém tém lại, nhưng mà Lâm Nhất Dung lại cười trên nỗi đau của người khác: “Có năng lực thì cứ đến đây đi, tôi đang đợi cô cào mặt tôi đó.”

Lần này, ngọn lửa vừa mới được dịu xuống lại bùng cháy một lần nữa, Hứa Mẫn Nhu cầm ly rượu đỏ ở trên bàn, bất chấp tất cả mà ném về phía Lâm Nhất Dung.

Không nằm ngoài dự liệu, Lâm Nhất Dung bị dội thẳng lên người, rượu đỏ thuận theo gương mặt mà chảy xuống.

Giống như là phát điên, Lâm Nhất Dung cầm ly rượu đỏ ở trên bàn, hết ly này tới ly khác, giống như là hất nước mà hất lung tung ra phía trước.

Trên người Hứa Mẫn Nhu chỉ trúng có một chút, mà ở trên mặt, cổ, trước ngực của Diệp Giai Nhi đều là rượu đỏ, trông cô giống như là vừa mới được vớt ra khỏi vạc rượu.

Cảm giác nóng lạnh giao thoa với nhau, Diệp Giai Nhi nhịn không được mà run hết cả người, thân thể lại càng không thoải mái, vốn dĩ cô đã cảm thấy nhức đầu, bây giờ lại càng choáng váng dữ dội hơn nữa, dưới chân lão đảo một cái, thân thể ngã qua một bên.

Thẩm Trạch Hy nhanh chân bước qua, cởi áo vest ở trên người choàng lên cho Diệp Giai Nhi, cánh tay vòng qua bả vai tinh tế của cô, để cô đứng vững.

Còn chưa bước được bước nào, một giọng nói trầm thấp đã vang lên: “Để anh.”

Thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương hơi cúi xuống, trực tiếp ôm lấy Diệp Giai Nhi, ánh mắt lạnh lùng nheo lại rơi ở trên người Lâm Nhất Dung: “Nếu như lại gây chuyện, thế thì cút về Kinh Đô đi.”

Thân thể run rẩy, Lâm Nhất Dung có hơi sợ, cho đến bây giờ anh Thẩm chưa từng nói chuyện với cô ta như thế này, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hung dữ với cô ta như thế.

Hứa Mẫn Nhu cũng bị ánh mắt đó uy hiếp, cảm giác lạnh buốt dâng trào ở trong lòng, làm cho cô ta cảm thấy có hơi lạnh.

Câu nói đó rõ ràng là nói với con tiểu tiện nhân, nhưng mà cô ta lại cảm thấy rằng hơi lạnh đập thẳng vào trong mặt, sửng sốt không thể nói nên lời.

Chỉ là một câu đơn giản lại có thể làm hai người lập tức im lặng.

Thẩm Trạch Hy nhìn cánh tay trống không của mình, gượng ép cử động khóe môi, nâng mắt nhìn lên, lại trở về chỗ ngồi, trộn loạn xạ rượu với cocktail.

Màu sắc lộng lẫy, nồng độ kinh người, cậu ta không hề chớp mắt liên tiếp uống mấy ly.

Uống say, choáng váng hoa mắt, sau đó, cô Diệp xuất hiện ở trước mặt của cậu ta, chậm rãi biến thành một người, hai người...

Cảnh tượng xảy ra trước mắt rơi ở trong mắt của Thẩm Hải Băng, cô ta nhìn thấy rõ ràng.

Nhìn thấy anh dịu dàng ôm lấy Diệp Giai Nhi, càng nhìn thấy anh cố ý che đi phần ngực bị thấm ướt mà lộ ra một chút.

Đôi môi của anh mím chặt lại, có vẻ như cảm xúc không được tốt.

Anh đang không vui cái gì chứ?

Cô ta đoán không ra.

Ngửa đầu lên, Thẩm Hải Băng bưng ly rượu mạnh ở trên bàn uống một hơi cạn sạch, bởi vì uống không quen, thậm chí còn chảy nước mắt.

Sau đó, cô ta đứng dậy, đeo kính râm, quàng khăn quàng cổ, xoay người đi khỏi.

Chỉ là bàn tay đang lôi kéo cái vali lại cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.