Trong phòng tổng thống.
Thẩm Hoài Dương đặt Diệp Giai Nhi ở trên ghế salon, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt phấn hồng của cô, dường như mang theo lửa giận.
“Có đầu óc không hả? Nhìn thấy rượu đỏ hất về phía mình, lại không biết tránh đi, cố chấp đứng ở nơi đó cho bị dội vào, hả?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp có lực, lúc nói chuyện, hơi thở quen thuộc lại phả vào mặt, giọng điệu này của anh giống như là đang tức giận.
Nhưng mà lọt vào trong mắt của Diệp Giai Nhi lại để cho cô cảm thấy có chút dễ nghe, cô ngẩng đầu lên, chóp mũi nhỏ nhắn hơi chun lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào anh: “Tôi bị choáng đầu.”
Giọng nói của cô vừa mềm vừa nhỏ, giống như là một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, biểu cảm lại có mấy phần ấm ức, khuôn mặt vẫn luôn đo đỏ, cô cắn môi, trông vô cùng hấp dẫn.
Cổ họng của Thẩm Hoài Dương chuyển động, bỗng nhiên cảm thấy cái cổ căng cứng, bàn tay giật giật cà vạt, thấp giọng nói: “Đi tắm trước đi, sau đó nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.” Diệp Giai Nhi đáp lời.
Sau khi anh đi khỏi, cô đi tắm trước, lại uống hai ly nước ấm, nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trải qua chuyện lúc nãy, chắc chắn là Hứa Mẫn Nhu không có lá gan gây chuyện nữa.
Thay quần áo xong, Diệp Giai Nhi nằm giữa ở trên ghế sa lông, chợp mắt khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, có một trận tiếng bước chân truyền tới, cô mở mắt ra.
Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không, Trần Vu Nhất đã xuất hiện trước mặt cô.
“Cô Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Trần Vu Nhất híp cặp mắt đào hoa cười tủm tỉm, dây lưng ở trong tay còn không ngừng cuộn cuộn.
Tư thế của anh ta làm cho Diệp Giai Nhi không hiểu gì hết: “Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị quậy đêm động phòng đó.”
Nghe vậy, Quý Hướng Không có chút bất đắc dĩ mà nhún vai, còn Thẩm Hoài Dương thì híp mắt lại liếc nhìn Trần Vu Nhất: “Thích thú như vậy à?”
“Đương nhiên rồi, thích thú không chịu được, vô cùng kích thích.” Rốt cuộc đã có thể báo thù, có thể không vui được hả?
"..."
“Tôi nhắc nhở với các người một vài quy tắc quậy đêm tân hôn, chỉ cần tôi và Quý Hướng Không yêu cầu thì cô Diệp nhất định phải phối hợp, nếu như không phối hợp thì cũng không sao hết, vậy thì người bị trừng phạt sẽ là anh Thẩm của chúng ta, ha ha ha..." Trần Vu Nhất nghĩ lại mà cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Thẩm Hoài Dương nhíu mày lại: “Dừng cái tiếng cười làm cho người khác buồn nôn của anh lại đi.”
Xấu hổ sờ sờ mũi, Trần Vu Nhất hất dây lưng lên: “Anh Thẩm cởi quần áo ra một chút đi, chỉ để lại quần lót thôi.”
Cố ý quét nhìn anh ta, Thẩm Hoài Dương đứng dậy xoạc xoạc hai ba lần liền cởi cúc áo sơ mi, sau đó là quần tây, làm liền một mạch, mây trôi nước chảy.
Diệp Giai Nhi đỏ mặt muốn chạy trốn khỏi nơi này: “Để tôi vào sảnh tiệc xem đã.”
Vừa mới bước qua bên trái một bước, Trần Vu Nhất trực tiếp ngăn cản đường đi của cô.
“Bữa tiệc đã tàn rồi, không có gì để xem hết, với lại lúc này chính chủ của bữa tiệc đều đang ở đây, cô Diệp đi làm cái gì chứ? Đến đây, tiết mục đầu tiên là dùng môi nhặt đồ, rất đơn giản, cô Diệp chỉ cần dùng đôi môi thơm của mình nhặt đồ vật được đặt ở trên người anh Thẩm là được rồi. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là chỉ có thể dùng môi.”
Cái tên vô liêm sỉ Trần Vu Nhất này lại chơi trò hạ lưu như thế.
“Cô Diệp nhanh lên đi.” Trần Vu Nhất vẫn còn đang thúc giục.
Diệp Giai Nhi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Lại cho cô Diệp thêm hai phút nữa, nếu như cô Diệp vẫn bất động, thế thì hậu quả, chậc chậc.”
Di chuyển tầm mắt, Diệp Giai Nhi nhìn Quý Hướng Không bằng ánh mắt cầu xin, cô cảm thấy Quý Hướng Không là người lý trí, có suy nghĩ bình thường.
Nhưng ai biết rằng Quý Hướng Không lại nhàn nhã nâng ly rượu lên, thậm chí còn nghiêng người dựa ở trên ghế sa lông, chuẩn bị thưởng thức.
Diệp Giai Nhi: "..."
Hai phút vừa đến, quả nhiên là Trần Vu Nhất bắt đầu ra tay, dây lưng quất lên trên phần lưng của Thẩm Hoài Dương.
Nghe thấy âm thanh ấy, trên lưng còn dần dần xuất hiện dấu đỏ, Diệp Giai Nhi biết Trần Vu Nhất tuyệt đối đem chơi thật.
Do dự, xoắn xuýt, cô cắn môi.
“Cô Diệp kết thúc sớm đi, nếu không thì chúng tôi có thể quậy cả một đêm luôn đó, cô phải tin tưởng là tôi có sức lực cùng với thể lực.”
Lúc nói chuyện, lực đạo trên tay của Trần Vu Nhất lại càng mạnh hơn, có cơ hội để bắt nạt cậu cả Thẩm càng ít lại càng thêm ít, lúc này, vất vả lắm mới nắm bắt cơ hội, sao có thể bỏ qua được chứ?
“Bịch bịch bịch", âm thanh dây lưng vẫn luôn vang lên ở bên tai, nghe như vậy, trái tim của Diệp Giai Nhi không khỏi đập nhanh, ánh mắt chạm vào phần lưng từ từ đỏ lên, lại có chút đau lòng.
Cắn răng, cô không thèm quan tâm nữa, dù sao thì quậy động phòng cũng là một chuyện rất phổ biến, còn đứng đó nhăn nhăn nhó nhó, không bằng nhanh chóng kết thúc.
Nghe vậy, Trần Vu Nhất cười cười, dừng lại hành động ở trong tay.
Bước lên phía trước, Diệp Giai Nhi ăn hết bánh ở trên trán anh, hai người hai mắt nhìn nhau, trái tim của cô đập rộn lên, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đương nhiên là Diệp Giai Nhi đã nhận ra, gương mặt đỏ như máu.
Trần Vu Nhất nhìn cậu cả Thẩm kiềm chế khổ cực như thế, hài lòng vô cùng mà cong lên cánh môi, đúng là vô cùng sảng khoái.
Quý Hướng Không hiếm khi cong mong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang. Ừm, sắc mặt của cậu cả Thẩm đổi màu rồi, đúng là có khả năng nhịn...
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương nhảy xuống từ chiếc giường lớn, gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh ấy đá vào mông của Trần Vu Nhất, hai tay nắm lấy cánh tay của anh ta, trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng.
Sau đó, quay người lại đứng vững ở trước mặt Quý Hướng Không, giọng nói khàn khàn: “Anh lựa chọn tự mình ra ngoài hay là đợi tôi ra tay?”
Quý Hướng Không là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mỉm cười: “Tôi luôn thích tự mình làm, cơm no áo ấm.”
Nói xong, thậm chí còn quan tâm đóng cửa lại, còn tặng thêm một câu chúc phúc: “Chúc hai người có một đêm nóng bỏng, còn nữa, làm nhiều sẽ hại sức khỏe..."
Ở bên ngoài căn phòng, Trần Vu Nhất dựa người trên vách tường, cười đến một mặt thỏa mãn, dù sao thì trên mông bị đạp một cái, nhưng mà cũng không thể ngăn cản tâm trạng tốt đẹp của anh ta.
“Anh có thể thu nụ cười của anh lại không hả, làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy muốn buồn nôn.”
“Sao vậy, cảm thấy tôi cười không đẹp hả? Không đẹp hả?”
Quý Hướng Không: “…”
“Mợ Thẩm...” Anh khàn giọng lên tiếng, lại làm lỗ tai của Diệp Giai Nhi tê dại, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Sao... sao vậy?”
Cho nên mới nói đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ đó à.
Làm xong hết thảy, Diệp Giai Nhi vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài Dương, nhịp tim đập dữ dội, cúi đầu xuống, chỉ ném xuống một câu: “Tôi đi tắm đây.”
Vừa mới nói xong, khóe mắt cô không dám liếc nhìn thêm cái nào, đi vào phòng vệ sinh.
Ánh mắt thâm thúy nhưng vẫn mang theo một ngọn lửa sáng rực nhìn bóng lưng cô, khóe miệng Thẩm Hoài Dương chậm rãi cong lên, giọng nói nặng nề.
“Không phải là lúc nãy mợ Thẩm vừa mới tắm à?”
“Chưa... chưa có tắm sạch... tôi lại đi tắm một lần nữa..."
Ôm cô lại, Thẩm Hoài Dương làm thân thể của hai người dán chặt vào nhau.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi ngủ một giấc rồi thức dậy, phát hiện đã trở về nhà họ Thẩm, cũng không phải là trong phòng khách sạn.
Cẩn thận suy nghĩ lại, trong đầu trống rỗng, cô không biết là mình trở lại nhà họ Thẩm từ lúc nào.
Nhìn thời gian vậy mà đã tám giờ rồi, Diệp Giai Nhi ngồi dậy, nhưng mà thân thể như bị một chiếc xe nghiền ép.
Nhớ đến tối ngày hôm qua, gò má ửng đỏ lập tức trở nên vô cùng nóng.