Ngày hôm nay ở nhà họ Thẩm có đủ người ngồi ăn sáng, ngoại trừ Thẩm Hải Băng không có mặt, những người còn lại đều ở đây.
Tô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài Dương, bà ta nói: “Hoài Dương, sáng nay bà ngoại của con có gọi điện thoại tới, kêu con đến Kinh Đô một chuyến.”
“Bà ngoại không nói là có chuyện gì à?” Thẩm Hoài Dương dừng lại hành động ở trong tay, giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia dịu dàng.
“Bà ấy nói là không có thời gian gặp con, nhớ con, trong khoảng thời gian này ở Kinh Đô có rất nhiều công việc, không có thời gian rảnh, cho nên là kêu con qua đó.”
“Vâng.” Anh nhẹ giọng đáp lời, lúc này mới quyết định: “Con và Giai Nhi sẽ cùng đến Kinh Đô.”
Giai Nhi...
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên mà anh gọi cô với cái tên như thế, rất kỳ lạ, lại cảm thấy êm tai.
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Tình có hơi thay đổi, chỉ có điều là bà ta che giấu rất kỹ, mượn một cái cớ vô cùng uyển chuyển.
“Có Giai Nhi ở nhà, mẹ còn có người để bầu bạn, con bé vừa mới đi, nhà họ Thẩm to lớn như thế chỉ còn lại có một mình mẹ, trống vắng biết bao nhiêu, có đúng không Giai Nhi?”
Đã nói đến mức này rồi, còn có thể kêu cô nói gì được nữa?
Hoàn hồn lại, Diệp Giai Nhi mỉm cười: “Con nghe theo lời mẹ.”
Lần đầu tiên, Tô Tình cảm thấy có hơi hài lòng với Diệp Giai Nhi, vỗ nhẹ lên vai cô.
Diệp Giai Nhi thụ sủng nhược kinh, cứng nhắc cười một tiếng, vô cùng mất tự nhiên.
Thẩm Hoài Dương nhíu mày nhìn cô vài lần, lập tức khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt lên tiếng.
“Mẹ, mẹ cho rằng bà ngoại thật sự nhớ con hả? Ý của bà ấy không có trong lời nói, hiển nhiên là muốn nhìn cháu dâu của mình, còn có cháu cố, sau khi kết hôn cũng không trải qua tuần trăng mật, đúng lúc Giai Nhi đang được nghỉ phép, cứ xem như là đến Kinh Đô hưởng tuần trăng mật rồi lại thăm bà ngoại, vẹn cả đôi đường.”
Tô Tình bị nghẹn họng không có lời nào để nói, mặc dù là bất mãn, nhưng mà cũng chỉ có thể gật đầu: “Tùy ý con vậy.”
Lâm Nhất Dung cũng nói: “Vậy ngày mai em cũng về Kinh Đô luôn, em cũng muốn trở về, ông nội gọi điện thoại thúc giục em rồi.”
“Vậy con với anh Thẩm đi cùng đi, trên đường còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, bác gái đã có thể yên tâm rồi.” Tô Tình nói với Lâm Nhất Dung bằng một gương mặt ôn hòa.
Đặt đũa xuống, Thẩm Trạch Hy không nói tiếng nào, lại mở miệng: “Con nhớ bà ngoại.”
Tô Tình nhìn anh ta, nói thẳng: “Con thành thành thật thật ở lại nhà cho mẹ, ôn tập bài đi.”
Một câu nói liền chặt đứt con đường của Thẩm Trạch Hy, sắc mặt của anh ta có chút bất mãn, lại có hơi kìm nén.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương đến công ty, mà Tô Tình thì ở nhà họ Thẩm không đi ra ngoài, cho nên Diệp Giai Nhi không có khả năng ở lại nhà họ Thẩm.
Buồn bực chán nản đi dạo phố, nhớ đến ngày mai phải đến Kinh Đô, cô dự định mua chút quà.
Gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy, sau khi hỏi vài thứ, cô quyết định mua đặc sản.
Buổi tối.
Diệp Giai Nhi mới vừa đắp mặt nạ, cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương bước vào, tùy ý ném cái áo khoác màu đen trên ghế salon, rót một ly rượu vang.
“Ngày mai mấy giờ bay vậy?”
“Tám giờ giờ sáng…”
“Có cần chuẩn bị vali không?”
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu vang, ném ra hai chữ: “Không cần.”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi vẫn sắp xếp đồ, cô mua khá nhiều đặc sản, không mang theo vali thì không có khả năng.
Lười biếng dựa ở trên ghế salon, anh híp mắt lại, liếc nhìn cô nhét mấy đồ vật xanh xanh đỏ đỏ vào bên trong, anh nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Là đặc sản đó.” Cô không ngẩng đầu lên, vẫn còn đang dùng sức nhét vào trong, có vẻ như là mua hơi nhiều, không thể nhét hết vào vali.
“Mợ Thẩm suy nghĩ thật chu toàn.”
Diệp Giai Nhi nhún vai, dõng dạc nói: “Tôi cũng cho là như vậy.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương hơi cong lên: “Trong phòng bếp còn bữa tối không?”
“Anh đói bụng hả?” Cô quay người nhìn anh.
Ngón tay thon dài vuốt vuốt hàng lông mày, anh mở miệng, trong miệng là mùi rượu nồng nặc: “Xã giao uống quá nhiều rượu, muốn ép rượu..."
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi đứng dậy: “Để tôi đi vào trong phòng bếp xem thử.”
Trong phòng bếp có mì sợi, còn có thịt bò và rau thơm.
Một lát sau, cô đã làm xong một bát mì thịt bò thanh đạm, thịt bò gần như được cắt thành những mảnh nhỏ.
Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn, ngồi yên ở đó không nhúc nhích.
Cô quay người lại, hơi kinh ngạc: “Không ăn hả?”
“Ở bên trong có củ cải.”
“Thích ăn thì ăn, củ cải cũng không phải là thuốc độc.” Diệp Giai Nhi không thèm để ý tới anh nữa, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Xã giao cả ngày, trong bụng chỉ có rượu, lúc này nghe thấy mùi thơm thoang thoảng, thật sự là Thẩm Hoài Dương đã có hơi đói bụng.
Lại nhìn mấy miếng củ cải trắng nổi lên trong tô, hàng lông mày tuấn tú hơi nhíu lại một chút, một lát sau, rốt cuộc bàn tay cũng đã cầm lấy đôi đũa.
Tắm rửa hơi lâu, đợi đến lúc cô đi ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.
Thân thể cao lớn ngã xuống giường, dường như là đã buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Thả nhẹ bước chân, Diệp Giai Nhi nhìn về phía bàn trà, sau đó có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng, cô đã hoàn toàn hiểu rõ anh không thích ăn củ cải trắng đến cỡ nào, ở trên bàn trà có đặt mười mấy miếng củ cải trắng do anh đã cố ý dùng đũa gắp ra.
Thậm chí còn uống hết cả nước mỳ, bát đũa cũng sạch sẽ, duy nhất chỉ còn lại củ cải trắng.
Có ai nghĩ đến Thẩm tổng tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S lại ăn cơm giống như là một đứa con nít, không thích ăn thì dùng đũa lựa ra.
Cười khẽ, cô dọn dẹp bàn trà, sau khi nói ngủ ngon với anh rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sáu giờ đã thức dậy, chưa được một lúc đã chạy đến sân bay, lấy vé máy bay, kiểm tra, đăng ký.
Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh cửa sổ, trước mắt có đặt tài liệu của công ty cần phải xử lý, ánh mắt chăm chú, ngón tay thon dài không ngừng lật tờ giấy.
Diệp Giai Nhi ngồi bên cạnh anh, cầm lấy tạp chí trên máy bay xem một hồi, không có hứng thú lại đặt về chỗ cũ.
Phía đối diện cách cô một lối đi có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, có vẻ như là nhân viên tinh anh: “Cô đây làm giáo viên hả?”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi cảm thấy kinh ngạc, lại tò mò: “Sao anh biết?”
“Trực giác, trực giác của tôi luôn luôn chính xác, chưa từng sai lần nào, tính cách của cô đây rất lạnh nhạt, thanh tịnh.” Người đàn ông nhẹ nhàng cười một tiếng.
Dù sao thì ngồi đây cũng không có chuyện gì, hai người nói chuyện với nhau một hồi. Trò chuyện được một lúc, lại phát hiện bất luận là sở thích hay là hứng thú, hai người đều vô cùng giống nhau.
Có chủ đề chung, trò chuyện càng thêm vui vẻ, với lại người đàn ông này thành thật mà hài hước, trêu chọc Diệp Giai Nhi cứ cười vang không dứt.
Vừa mới ngẩng đầu lên, Thẩm Hoài Dương liền nhìn thấy người phụ nữ ở bên cạnh đang dùng tay chống cằm, đang không ngừng cười khẽ, đôi mắt lấp lánh híp lại, gương mặt hồng hào giống như là một con mèo, màu sắc trong đôi mắt của anh hơi đậm hơn một chút.
Diệp Giai Nhi không nhận ra, vẫn nghe người đàn ông ở phía đối diện kể chuyện cười, thậm chí cả nước mắt cũng cười cho chảy ra.
Nụ cười trên mặt người đẹp xinh như hoa, trong lòng của người đàn ông vui vẻ, đưa danh thiếp của mình tới.
Cô đang chuẩn bị đưa tay nhận lấy, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Đứng dậy.”
Quay người lại, Diệp Giai Nhi khó hiểu nhìn Thẩm Hoài Dương: “Sao vậy?”
“Đổi vị trí.” Giọng nói của anh vẫn âm trầm không đổi.
“Không phải đang ngồi tốt lắm à? Sao đột nhiên lại muốn đổi chỗ ngồi vậy, tôi ngồi ở đây rất tốt, cũng thuận tiện.” Cô nhìn anh.
Thẩm Hoài Dương híp mắt lại lườm cô một chút, thản nhiên nói: “Tôi ra vào không tiện.”
Thế là hai người đổi vị trí, không có ai nói chuyện phiếm với Diệp Giai Nhi, cơn buồn ngủ lại đánh tới, nghiêng đầu qua liền ngã ở đó ngủ thiếp đi.