Đôi mắt sâu thẳm ngước lên, dời từ Thẩm Hải Băng đang đứng không vững, tâm trạng vô cùng kích động sang Diệp Giai Nhi không chịu khuất phục, Thẩm Hoài Dương cau mày mấp máy đôi môi mỏng, nói: “Cô trở về trước...”
Cô hoàn toàn không có ý định rời đi, nhìn thẳng vào anh rồi nói tiếp: “Tôi nói nhanh lắm, chỉ cần hai câu là xong rồi.”
Hiển nhiên, lúc này Thẩm Hải Băng không muốn nghe Diệp Giai Nhi nói lời nào cả, lồng ngực cô ta nhấp nhô dữ dội, vài tiếng ho nhẹ phát ra do bị đè nén.
Hàng lông mày đẹp đẽ vẫn cau lại, lời nói của Thẩm Hoài Dương có chút mất kiên nhẫn: “Cô về trước đi, để sau hẵng nói…”
Mà chút mất kiên nhẫn ấy, Diệp Giai Nhi đều cảm nhận được, cô bĩu môi trào phúng, lấy đơn xin ly hôn trong túi xách ra, bước lên trước, đưa cho Thẩm Hoài Dương rồi lạnh nhạt nói: “Không cần để sau nói, anh chỉ cần ký vào đây, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Những ngón tay thon dài cầm lấy tờ đơn, ngay khi nhìn thấy dòng chữ lớn đó, Thẩm Hoài Dương siết chặt tờ đơn, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô.
“Trước đây, chúng ta đã thương lượng sẽ ly hôn, chỉ là khi đó giao ước một năm sau, còn bây giờ tôi dời thời gian đó sớm hơn mà thôi.”.
Không nói lời nào, Thẩm Hoài Dương chỉ siết chặt tờ đơn, sắc mặt âm u như trời sắp mưa.
Cô đã chính tay đẩy Thẩm Hải Băng ra khỏi vách núi, làm cô ấy bị rơi xuống vách núi!
Vào thời khắc nguy hiểm đó, anh đã cứu cô mà không thèm để ý những việc cô đã gây ra, từ khi tỉnh dậy, cô không hề hỏi anh một lời, vừa tới đã đưa cho anh một tờ đơn ly hôn.
Một người phụ nữ như cô ấy thì là cái thá gì? Định đùa giỡn Thẩm Hoài Dương anh trong lòng bàn tay à!
“Tổng giám đốc Thẩm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, lẽ nào lý do mà anh không chịu ký là do anh có cảm giác với tôi à? Nhưng rất xin lỗi, tôi không có cảm giác gì đối với tổng giám đốc Thẩm cả...”
Trong lòng Diệp Giai Nhi biết rõ làm thế nào mới chạm điểm mấu chốt của hắn, làm thế nào khiến hắn tức giận.
“Rốt cuộc ai cho cô cái quyền để cô tự cao tự đại như thế, một người phụ nữ ngay cả đạo đức cũng không có, có thể tự tay đẩy người ta xuống vách núi như cô, cô nghĩ ai mà có cảm tình cô?
Mục đích ban đầu của việc kết hôn với cô chỉ là để có một con tốt để lợi dụng. Giao dịch này do tôi bắt đầu, đương nhiên sẽ do tôi kết thúc, một con tốt thí như cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng, Diệp Giai Nhi, từ nay về sau, cô cút càng xa càng tốt cho tôi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Dương giống như một tảng băng bao phủ lấy cô, nhéo cằm cô, từng câu từng chữ thấu tim cô.
“Người phụ nữ như cô thật khiến người ta chán ngấy, lấy thứ cô muốn rồi cút đi! Ngay lập tức!”
Bàn tay to cầm lấy cây bút, anh ký tên của mình vào hệt như rồng bay phượng múa, có lẽ là do dùng lực quá mạnh, ngay cả giấy cũng thủng một lỗ.
“Được...” - Cô nhẹ nhàng nói, không giải thích, cũng không phản bác những việc đã xảy ra trên vách núi, cô nhận lấy tờ đơn ly hôn, rời khỏi phòng bệnh khiến người ta ngạt thở này, không hề ngoái đầu lại.
Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn chăm chú vào ba chữ ấy, ánh mắt có hơi đờ đẫn, dại ra, sững sờ, bước chân ngơ ngác, không biết nên đi đâu.
Cô đã có được thứ mà cô hằng mong muốn, nhưng lòng cô lại càng trống trải và khó chịu, như những lời khi nãy của anh, cô chỉ là một con tốt, dùng xong rồi thì có thể vứt đi, thì ra, cô trong cuộc sống của anh, vẫn luôn đóng một vai trò như thế...
Cuộc hôn nhân này bắt đầu từ một cuộc giao dịch, cuối cùng cũng kết thúc trong tan vỡ…
Vì muốn tản bộ, cô hồn vía trên mây đi trên đường, mưa lất phất trên không, mà cô còn không mang theo ô, từng chiếc xe vụt qua người cô, nước mưa bắn tung toé cả vào người.
Có vẻ như chê cô vẫn còn chưa đủ thảm hại nên mới thêm đống nước mưa này.
Kéo chiếc quần ướt sũng, với trái tim như bị dao cứa vào, và cơ thể mệt mỏi rã rời, cô bước từng bước trên con đường mưa...
Cô một thân một mình băng qua đường, đi trên vỉa hè, tay cầm ô, chầm chậm xuyên qua biển người đang qua lại, dường như, chỉ có một mình cô nhếch nhác đến thế.
Đúng lúc này, một giai điệu vang lên, cô dừng lại, đứng yên, yên lặng lắng nghe.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
“Tôi yêu anh, cuồng nhiệt và điên rồ...”
“Giấc mơ của tôi dù đã vỡ nát, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên...”
“Từng vì anh mà tin rằng ngày mai là tương lai...”
“Dù mọi thứ có tồi tệ đến mấy, tôi cũng không muốn tỉnh lại…”
“Tôi yêu anh, chao đảo đến tuyệt vọng, trái tim tôi tổn thương sâu sắc nhưng lại không quên được, tôi và anh ấy đã không còn thuộc về nơi đây, thiên đường thuở đầu, nơi cô liêu phút cuối…”
Cô đã từng nghe bài hát này, nhưng không ngờ lại có thể nghe lại lần thứ hai vào lúc này, không những hợp với tâm trạng mà còn tăng thêm nỗi đau xé ruột xé gan.
Thiên đường thuở đầu, nơi cô liêu phút cuối…
Chỉ một vài từ đơn giản đã mô tả tình trạng của cô một cách sống động như thế, ban đầu cô ấy thực sự nghĩ rằng đó là thiên đường, chỉ là cuối cùng lại rơi vào kết cục cô liêu như thế này.
Không biết cô đã đứng ngoài đường một mình bao lâu rồi, cho đến khi cái lạnh thấu xương ập đến, cô mới thu lại suy nghĩ, nước mưa đã làm ướt hết quần áo của cô.
Nước mưa lăn dài trên mặt, làm con đường trước mắt trở nên mơ hồ, cô đưa tay lên lau nước mưa trên mặt rồi tiếp tục đi về phía trước...
Vốn dĩ trong biệt thự này chỉ có một mình cô ở, giờ không có lý do gì để ở lại đây nữa.
Cô mang vào đây rất ít đồ nên không cần thu dọn đồ đạc, thay quần áo sạch sẽ, kéo va li rồi đi ra ga tàu điện cao tốc.
Tàu cao tốc chạy rất nhanh, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ đã đến thành phố S.
Không hề về nhà, cô đến thẳng khách sạn, sau khi cất hành lý đi, cô gọi điện cho dì Lý, hỏi bà rằng Tô Tình và bà cụ có ở nhà họ Thẩm hay không.
Sau khi biết cả hai đều không ở nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi bắt taxi đến nhà họ Thẩm.
Khi cô bước vào phòng, cô dọn dẹp mọi thứ thuộc về mình, cũng không có gì khác ngoài quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, hai ba lượt đã dọn xong hết.
Lúc cô bước ra khỏi phòng với chiếc va li, cô quay lại một lần nữa và nhìn kỹ căn phòng lần cuối.
Không có ảnh cưới nên không cần nghĩ phải làm sao để xử lý ảnh cưới, cũng không có nhẫn nên cũng không cần suy nghĩ nên vứt đi hay trả lại.
Nghĩ như vậy, cuộc hôn nhân hợp đồng này của cô quả thực rất đơn giản, khoé miệng cô chậm rãi vẽ lên một nụ cười vừa châm biếm vừa chua xót, cô xoay người rời đi mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Buổi tối nằm trong phòng khách sạn, Diệp Giai Nhi không hề ngủ mà trằn trọc suy nghĩ rất nhiều rồi đưa ra quyết định.
Cô định sẽ rời khỏi đây!
Ở thành phố S, có quá nhiều người cô không muốn gặp, Tô Tình, Thẩm Hải Băng, và cả anh ta!
Cũng không phải vì cô sợ, hay vì né tránh, chỉ là cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nữa, nếu rời khỏi đây, cô nhất định sẽ sống tốt hơn, tâm trạng cũng sẽ ngày càng bình tĩnh lại.