Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 150: Chương 150: Năm chữ ấy vừa rõ ràng lại vừa gai mắt




Bởi vì trạng thái quá kích động, cơ thể vốn chưa hồi phục của Thẩm Hải Băng lại càng thêm mong manh, thở không ra hơi.

Bác sĩ bước vào, truyền nước biển cho cô ta rồi dặn dò thêm mấy câu mới rời đi.

Kể từ khi Diệp Giai Nhi rời đi, khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hoài Dương vẫn luôn nặng nề và trầm tĩnh, nhưng anh vẫn không hề lên tiếng.

Nằm trên giường bệnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua anh, trong lòng Thẩm Hải Băng tràn đầy vui sướng, anh ấy đã ký đơn ly hôn rồi!

Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt của bản thân, sắc mặt và ánh mắt của cô ta lại tối tăm trở lại.

Dù cô ta không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng có ai mà thèm để ý đến một người phụ nữ có khuôn mặt bị huỷ hoại như thế này chứ?

Lúc này, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương từ trên sô pha đứng lên, đôi chân dài sải bước, bước ra khỏi phòng bệnh.

Thân thể còn đang dựa nửa người trên giường bệnh lập tức ngồi bật dậy, Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm bóng hình kia, giọng nói khàn khàn kỳ lạ: “Anh đi đâu vậy? Em…sẽ gặp ác mộng…”

Xoay người lại, ánh mắt mang theo chút dịu dàng của anh nhìn vào cô ta, trầm giọng nói: “Đi hút điếu thuốc, anh sẽ về nhanh thôi…”

“Anh có thể hút thuốc ngay tại đây, em không sao đâu.” - Cô ta lắc đầu.

“Nhưng anh để ý, em ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh sẽ về ngay...”

Bước tới phía trước, Thẩm Hoài Dương đỡ cơ thể cô ta nằm lại trên giường, tiếp đó, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo chăn bông, xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hải Băng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đã đến bên môi bị cô ta nhịn lại.

Bên ngoài phòng bệnh, trên hành lang dài hun hút, thân hình cao lớn vững vàng dựa vào cửa sổ, trên tay cầm điếu thuốc, sự châm biếm cùng lạnh lùng trong ánh mắt giống như sương mù đang lượn lờ.

Nghĩ đến người phụ nữ đó, môi mỏng của hắn lạnh lùng cong lên, không chút nhiệt độ, lạnh như băng.

Người phụ nữ như thế, sau này sẽ không bao giờ hiện lên trong trí óc hắn nữa!

......

Tờ mờ sáng hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy rất sớm, có lẽ cô ngủ ở trên giường khách sạn có hơi lạ giường, cũng lẽ do cô không buồn ngủ chút nào.

Tuy rằng nói là ngủ, nhưng cô tự cảm thấy cả đêm bản thân cứ nửa mê nửa tỉnh, chưa hề thật sự ngủ say.

Hôm nay, cô định đến trường học từ chức.

Khi đến trường, vẫn chưa bắt đầu vào học, cô đến thẳng phòng hiệu trưởng và giải thích lý do mình đến với hiệu trưởng.

Lúc đầu hiệu trưởng hơi giật mình, sau đó tìm mọi cách giữ cô lại, nhưng ý cô đã quyết nên cô vẫn kiên quyết từ chối. đam mỹ hài

Thực ra, cô biết rõ, hiệu trưởng giữ cô lại, chỉ có một phần nhỏ là vì cô, còn chủ yếu là vì anh ta.

“Nếu cô giáo Diệp đã quyết định rồi, tôi cũng không nói gì thêm nữa, nhưng chỉ cần cô Diệp muốn quay lại, cánh cửa trường học sẽ luôn mở rộng với cô.” - Hiệu trưởng nói một cách rất nhiệt tình, phóng khoáng.

Diệp Giai Nhi cười cho qua, khi vừa kéo va li đi ra khỏi trường học, tình cờ nhìn thấy Điền Quốc Gia.

Anh ta mặc cảnh phục, đang đứng nói gì đó với chủ nhà hàng đối diện, thân hình thẳng tắp.

Nhìn thấy cô, Điền Quốc Gia bước nhanh tới, cầm lấy cái va li trong tay cô, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không lên lớp à?”

“Tôi từ chức rồi” - Cô hời hợt nói.

“Tại sao lại từ chức?” – Đưa mắt nhìn xuống, Điền Quốc Gia ngượng ngùng cười khi nhìn thấy phần bụng nhô lên của cô: “Ôi cô xem tôi này.”

“Sao anh lại ở đây?”

“Một khoảng thời gian trước ở đây đã xảy ra một vụ hiếp dâm nữ sinh, chúng tôi đang điều tra ở đây.”

“Vậy tôi sẽ không trì hoãn cảnh sát Điền tốt bụng và trung thực xử lý vụ án, tôi đi trước đây.” - Diệp Giai Nhi nhận lấy chiếc va li trong tay Điền Quốc Gia.

Điền Quốc Gia liếc mắt nhìn thời gian: “Hay cô chờ tôi một lát, một lát thôi là xong việc rồi, sau đó tôi đưa cô đi.”

“Không sao, tôi bắt taxi là được rồi, anh mau đi làm việc đi, sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại, đi trước đây.”

Thế nhưng, cô vẫn quay trở lại khách sạn, bởi vì cô chưa nghĩ ra cách nên nói rõ chuyện này với bố mẹ mình như thế nào.

Ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, Diệp Giai Nhi nhìn dòng xe qua lại trên đường và dòng người tấp nập qua cửa sổ.

Một lúc sau, cô dường như nghĩ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu soạn tin nhắn.

——Trưa mai 12 giờ, gặp nhau bên ngoài Cục Dân chính.

Mặc dù đơn ly hôn đã được ký, nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng.

Ngón tay đặt trên nút gửi, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng ấn vào, gửi đi.

Ở một diễn biến khác.

Sân bay.

Thân thể Thẩm Hải Băng vẫn còn hơi yếu, Tô Tình sau khi nghe tin liền đến chăm cô ta, cảm thấy rất đau lòng.

Mà Thẩm Hải Băng cũng không nói gì, trên đầu đội mũ, lại còn đeo khẩu trang, nói chung là che lại toàn bộ khuôn mặt.

Cô ta vẫn chưa quen với bản thân như thế này, không thể chịu được những ánh nhìn kỳ lạ từ người khác.

Thẩm Hoài Dương đi ở phía sau, cảm nhận được sự rung động từ túi quần của bộ vest, móc điện thoại ra, bấm nhận.

—— Trưa mai 12 giờ, gặp nhau bên ngoài Cục Dân chính.

Khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên siết chặt, giống như sắp bóp nát điện thoại tới nơi.

Không nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình quay người lại liền thấy hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhíu mày hỏi: “Hoài Dương, có chuyện gì à?”

Không nói lời nào, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương bình tĩnh trở lại, đôi chân dài sải bước, đi theo hai người, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc thực sự trong đó, trong đáy mắt chỉ có sự lạnh lùng.

Ngày hôm sau, buổi trưa.

9 giờ 30 phút, Diệp Giai Nhi đã đến bên ngoài Cục Dân chính, cũng không tính là muộn, nhưng xếp hàng vẫn rất dài.

Không ngờ lại ngay cả người đến ly hôn cũng nhiều như vậy.

Anh vẫn chưa tới nên cô đứng đó chờ đợi, 9 giờ 55, chiếc Land Rover quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

Trước đây cô luôn ngồi ở ghế phụ, hiện tại đổi thành Thẩm Hải Băng, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hải Băng, nhưng nhìn thoáng qua cô vẫn có thể nhận ra.

Nhưng họ có nhất thiết phải dính như sam như vậy không?

Ngay cả khi đến Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn, cả hai cũng phải đi cùng nhau!

Trái tim của Diệp Giai Nhi như bị đâm, đau đến thắt lại, đau đến tê tái, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Cánh cửa của chiếc Land Rover màu đen mở ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo khoác đen bước xuống, Thẩm Hải Băng vẫn ngồi đó mà không xuống xe.

Anh dường như không nhìn thấy cô, anh bước thẳng đến chỗ cô, siết chặt tay cô, cô dùng hết sức bình sinh để giữ bình tĩnh và đi theo sau anh.

Đi vào qua cửa hông của Cục Dân chính, sau đó đi thẳng đến văn phòng làm việc, một nhân viên đã đợi sẵn ở đây, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, anh ta lập tức chào hỏi: “Anh Thẩm”.

Ừ nhẹ một tiếng, Thẩm Hoài Dương ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt thâm sâu như một cái hố không đáy, đôi mắt híp lại.

Bóp bóp lòng bàn tay đã nóng lên và hơi đau, Diệp Giai Nhi đưa đơn ly hôn ra, ngoài ra còn có giấy tờ.

Ánh mắt của anh không ngừng liếc qua cô, mỗi lần lướt qua lại càng ảm đạm và lạnh lùng hơn, nhưng anh vẫn không nói lời nào, thờ ơ mà châm chọc.

Phòng làm việc rất yên tĩnh, nhân viên làm việc rất hiệu quả nhanh nhẹn, không có một câu thừa thãi nào, Diệp Giai Nhi đứng ở nơi đó, mắt nhìn thẳng, không nhìn anh một cái, hai tay chỉ nắm chặt túi.

Một lúc sau, nhân viên đưa hai cuốn sổ tới, Giấy chứng nhận ly hôn, năm chữ ấy vừa rõ ràng lại vừa gai mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.