Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 151: Chương 151: Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi




Từ đầu đến cuối, rốt cuộc chuyện này đã kết thúc, mà anh và cô cũng chân chính ly hôn, từ nay về sau không còn quan hệ với nhau nữa.

Hóa ra, từ kết hôn đến ly hôn đơn giản đến nỗi không gì có thể đơn giản hơn được nữa.

Hoặc là có thể nói từ quan hệ vợ chồng đến người qua đường cũng chỉ là thời gian nhận giấy chứng nhận mà thôi.

Đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận ly hôn, lúc đó Diệp Giai Nhi cảm thấy cánh mũi chua xót, chỉ là cô cố gắng đè nó xuống.

Lập tức quay người lại, đầu cũng không thèm quay về mà bước đi, một câu cũng không nói.

Thẩm Hoài Dương đứng yên tại chỗ, đôi mắt thâm trầm nheo lại rơi vào bóng lưng của cô, không đưa tay giữ lại.

Nhân viên đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Thẩm.”

Mãi cho đến khi kêu ba bốn tiếng, anh mới có thể thu suy nghĩ của mình về, ánh mắt dừng lại một hồi lâu trên giấy chứng nhận ly hôn, cứ nhìn như thế, dường như là muốn nhìn thấu cả tờ giấy.

Nhân viên thật sự bị cái nhìn này làm cho hốt hoảng, không chắc chắn, càng không biết rốt cuộc trong lòng của anh Thẩm đang suy nghĩ cái gì.

Lúc bàn tay anh ta cầm giấy chứng nhận ly hôn bất giác run rẩy, Thẩm Hoài Dương mới cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi rời đi.

Rốt cuộc cũng đã có thể thở phào một hơi, nhân viên ngồi trên ghế sofa uống nước trà, bình ổn nhịp tim và cảm giác khẩn trương.

Đúng là người có tiền, ngay cả chuyện ly hôn mà cũng có thể không giống như bình thường nữa à?

Nhân viên nhún nhún vai, cảm thấy chẳng thể hiểu nổi.

Ra khỏi ủy ban nhân dân, người xếp hàng vẫn còn rất nhiều.

Ngẩng đầu lên, Diệp Giai Nhi vừa nhìn liền thấy Thẩm Hải Băng đang ngồi ở trong xe, cô ta đang gọi điện thoại, có thể thấy rõ được đôi môi dưới khẩu trang đang cử động.

Mặc dù đứng ở một khoảng cách xa như thế, nhưng mà Thẩm Hải Băng vẫn có thể nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên, cô ta nhìn sang.

Hai người phụ nữ đứng ở xa xa, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Giai Nhi không hề yếu thế, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên.

Đương nhiên là Thẩm Hải Băng có thể nhìn rõ, cô ta nắm chặt điện thoại nhìn chăm chú vào Diệp Giai Nhi, sự phẫn hận đong đầy trong đôi mắt.

Đối diện với sự phẫn nộ đó, Diệp Giai Nhi xem thường, chỉ là lạnh nhạt nhìn mấy lần, sau đó đi về phía ngược lại.

Cô ta có hận cô không, cô ta có oán cô không, đó là chuyện của Thẩm Hải Băng, không có liên quan gì với Diệp Giai Nhi.

Chuyện nên làm, có thể làm cô đã cố gắng hết sức mà làm, cho dù cuối cùng Thẩm Hải Băng có rơi xuống vực thẳm là bởi vì cô, nhưng mà cô không thẹn với lương tâm.

Thẳng thắn mà nói, cô cứu Thẩm Hải Băng là bởi vì đạo đức làm người, không thể trơ mắt thấy chết không cứu.

Nhưng mà cứu Thẩm Hải Băng không phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của cô.

Cho nên lúc này cho dù Thẩm Hải Băng có oán hận cô như thế nào đi nữa, cô cũng cảm thấy không quan trọng.

Chỉ là cô chưa bước được mấy bước đi về phía trước thì chiếc Land Rover màu đen chạy lướt qua cô, xe lại dừng trước mặt cô.

Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng bước xuống từ trên xe, lần này ba người chạm mặt nhau.

Nhưng mà Diệp Giai Nhi lại xem bọn họ như là không khí, quét mắt cũng không thèm nhìn hết một vòng, trực tiếp đi ngang qua bọn họ.

Trên mặt mang theo nụ cười, sống lưng thẳng tắp, có phần kiêu ngạo quật cường thuộc về riêng cô.

Thẩm Hoài Dương híp đôi mắt phượng hẹp dài, trong lòng có một cảm xúc muốn phá bỏ lớp kiêu ngạo đó của cô, lúc này Thẩm Hải Băng bên cạnh anh mới mở miệng nói: “Hoài Dương, không đi hả?”

Đôi mắt khẽ chuyển động, Thẩm Hoài Dương thu hồi lực chú ý, nhìn cô ta, khẽ động đôi môi mỏng, khóe mắt trong lúc lơ đảng vẫn liếc nhìn Diệp Giai Nhi, giọng nói trầm thấp: “Đi.”

Hai người đi vào siêu thị ở phía đối diện, Thẩm Hải Băng đổi ba cái khẩu trang không giống nhau, cô ta muốn luân phiên đổi khẩu trang, ngoại trừ cái đó ra còn muốn mua chút hoa quả.

Cuối đầu, anh nhìn lướt qua đồng hồ ở trên tay: “Được rồi, đi thôi, chuyến bay mười hai giờ đến Mỹ, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu..."

Nghe vậy, bàn tay đang cầm khẩu trang hơi chậm lại, Thẩm Hải Băng chậm rãi mở miệng nói: “Hoài Dương, nói thật em vẫn có chút sợ hãi, có hơi hoảng hốt, vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.”

“Cho dù là điều trị gương mặt hay là phẫu thuật thẩm mỹ, mặt của em cũng không thể bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, có hiểu chưa?”

Bác sĩ đã nói đến vấn đề quan trọng, đối với việc trị liệu gương mặt của cô ta, thời gian rất quan trọng, cho nên sáng nay anh mới có thể luôn mang theo cô ta bên cạnh mình, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.

Tay khoác lấy cánh tay của người đàn ông, giọng nói của Thẩm Hải Băng bất giác trở nên run rẩy: “Em sợ là sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, em phải đối mặt với một gương mặt mà ngay cả mình cũng cảm thấy xa lạ.”

Hầu kết có chút nhấp nhô, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương trở nên nhu hòa hơn: “Sẽ không đâu, tôi sẽ dốc hết toàn lực để bọn họ có thể khiến gương mặt em phục hồi như cũ.”

“Vậy thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em?” Cô ta ngửa đầu lên, khao khát nhìn anh.

“Ừ.” Đáp nhẹ một tiếng, anh cho cô ta lời hứa hẹn, chính là bởi vì do anh cho nên mặt cô ta mới có thể biến thành như vậy, đương nhiên anh sẽ ở bên cạnh cô ta.

Trong lòng an tâm, Thẩm Hải Băng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ rưỡi, từ nơi này đến sân bay chúng ta còn nửa tiếng đồng hồ.”

Thẩm Hoài Dương cầm trên tay những món đồ mà cô ta mua được, mà Thẩm Hải Băng cũng cảm nhận xung quanh có vài người đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên mặt của cô ta, trái tim bị đâm đau, cô ta hơi co người kéo mũ thấp xuống.

Quay người lại, mắt anh liền nhìn thấy cảnh tượng này. Trước kia Thẩm Hải Băng là một người xinh đẹp lại tự tin, nhưng mà lúc này cô ta lại giống như muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Hàng lông mày nhăn lại, gương mặt của Thẩm Hoài Dương trở nên cứng rắn lạnh lẽo, trong đó còn xen lẫn chút tức giận, đôi mắt lạnh lùng mang theo sức ép hung hăng bắn xuyên qua, đám người đồng loạt di chuyển tầm mắt.

Một tay cầm lấy đồ, một cánh tay khác ôm Thẩm Hải Băng đang co rút người vào trong ngực, dẫn cô ta đi ra khỏi siêu thị.

Ở một bên khác.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của hai người hoàn toàn biến mất, Diệp Giai Nhi mới thả chậm bước chân, giấy chứng nhận ly hôn bị cô nắm quá chặt, thậm chí đã thay hình đổi dạng.

Đoạn thời gian không dài không ngắn, cô lại cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà từ đầu đến cuối tấm lưng vẫn thẳng tắp.

Hốc mắt có hơi chua xót, cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mặt trời sáng lạn, nhẹ nhàng chớp mắt, thu cảm giác chua xót vào trong, tiếp tục bước lên.

Bi thương, đau đớn, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó lành lại, không phải sao?

Đã ở khách sạn mấy ngày rồi, cứ luôn ở khách sạn như thế này cũng không phải là biện pháp, sau khi Diệp Giai Nhi đến khách sạn lấy vali thì về nhà.

Người mở cửa là Quách Mỹ Ngọc, thấy cô kéo cái vali, khó hiểu hỏi: “Con sao vậy?”

Trực tiếp nhét cái vali vào trong tay Quách Mỹ Ngọc, Diệp Giai Nhi mở miệng nói: “Con rất mệt mỏi, trước tiên mẹ để con ngủ một giấc đã, chuyện còn lại chờ sau khi con tỉnh dậy thì sẽ nói sau.”

Nói xong, cô trực tiếp đi vào trong phòng nằm trên cái giường nhỏ ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này cô ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ, thẳng cho đến chiều, ánh hoàng hôn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cô mới chầm chậm mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, trên mặt của Quách Mỹ Ngọc đầy vẻ giận dữ, ném tờ giấy ly hôn trước mặt cô, chất vấn: “Có chuyện gì vậy? Diệp Giai Nhi, con giải thích rõ ràng cho mẹ.”

Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, Diệp Giai Nhi dời mắt, giọng nói rất nhẹ: “Mẹ, sự thật giống như mẹ đã thấy đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.