“Mẹ muốn biết nguyên nhân ly hôn là gì.” Quách Mỹ Ngọc nhìn chằm chằm vào cô, có hơi không chịu đựng nổi, lúc đó kết hôn đột nhiên như thế, lúc này lại ly hôn đột nhiên như thế, rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy chứ?
“Người phụ nữ yêu dấu của anh ấy trở về từ nước ngoài, gương vỡ lại lành.” Cô nói sự thật như mây trôi nước chảy, ánh mắt hơi rũ xuống.
“Vậy lúc con và nó kết hôn với nhau, chẳng lẽ con không biết nó đã có người mà mình yêu?” Quách Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy mình không thở nổi, thiếu chút nữa là đã ngất đi.
“Biết chứ, cho nên chúng con kết hôn theo hợp đồng mà, con là bởi vì giữ đứa bé ở trong bụng cho nên mới lựa chọn kết hôn với anh ấy. Mẹ, bác sĩ nói tử cung của con có chút vấn đề, tỉ lệ mang thai vô cùng nhỏ, nếu như phá bỏ đứa bé này thì con sợ là sau này mình không có con. Con không muốn đâm đầu vào chỗ tối, con muốn nó, con muốn sinh nó ra, con muốn trải nghiệm cảm giác làm mẹ, con không muốn để cuộc đời con xuất hiện tiếc nuối như thế này..."
Cô nói rất chậm, nói từng câu từng chữ, đủ để Quách Mỹ Ngọc nghe được rõ ràng quyết tâm của cô, còn với phần không hối hận.
Đến lúc này, Quách Mỹ Ngọc cũng có thể hiểu rõ chân tướng, bà không biết con gái lại giấu mình nhiều chuyện như thế.
“Sao con lại không nói với mẹ?” Lửa giận cùng với oán hận trong lòng lập tức tiêu tán không còn, ngay cả âm thanh chất vấn cũng xen lẫn một tia đau lòng, con gái của bà rốt cuộc đã khổ bao nhiêu.
“Bởi vì một mình con có thể xử lý tốt, cũng có thể chịu đựng được, đợi đến lúc con không chịu đựng nổi thì đương nhiên con sẽ nói cho ba mẹ biết.” Cô nở nụ cười.
Nhìn nụ cười bên khóe miệng cô, trong lòng của Quách Mỹ Ngọc vẫn không nhịn được mà chua xót, bà lại thì thầm: “Thật ra ly hôn cũng rất tốt, người ta là gia đình có mặt mũi, mẹ sợ con ở đó không quen, sợ bị người khác bắt nạt lại không dám nói với mẹ. Con sinh ra đi, sinh đứa nhỏ ra đời, ba và mẹ sẽ nuôi giúp con.”
Diệp Giai Nhi đứng dậy ôm lấy bà, gương mặt chôn ở hõm cổ bà, giọng nói mơ hồ không rõ: “Được, mẹ và ba nuôi giúp con, tốt nhất là phải nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”
Thật ra thì gia đình chính là như thế, lúc bạn mệt mỏi người đầy vết thương, nó có thể mang đến cho bạn một tia ấm áp và an tâm, đánh tan đi cảm giác chua xót.
“Con muốn ăn cái gì, để mẹ đi làm cho con, ngủ lâu như vậy, có phải là đói bụng rồi không?”
“Đúng là đói bụng thật, mẹ ơi, mẹ nấu cháo cho con là được rồi.”
Quách Mỹ Ngọc đáp lời: “Được rồi, con chờ một lát, để mẹ đi nấu, sẽ xong nhanh thôi.”
“Vâng ạ.” Diệp Giai Nhi cười cười, đợi sau khi Quách Mỹ Ngọc đi rồi, nụ cười ấy ảm đạm rũ xuống, cô mở máy vi tính lên tìm kiếm công việc.
Tân Hải cũng ổn, cách thành phố S chỉ có mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa ở ven biển, hoàn cảnh khá tốt, tìm một công việc ở đó đúng là một lựa chọn rất tuyệt.
Mà sau khi Hứa Mẫn Nhu nghe thấy tin tức này thì cũng không kinh ngạc là mấy, vừa uống sữa bò vừa nhàn nhã cắn hạt dưa: “Kết quả nằm trong dự liệu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ anh ta không đưa cho cô tiền chia tay à?”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc âm thầm liếc Hứa Mẫn Nhu một cái, kêu cô ta lúc này bớt nói hai câu đi.
“Con đang nói sự thật mà, dù gì cũng là vợ chồng cho dù không chia một nửa tài sản thì tốt xấu gì cũng phải chia được mấy tỷ chứ, nếu như đổi lại là con, dù có đấu tranh quyết liệt đi nữa thì cũng phải mang một khoản tiền của anh ta đi.”
Rốt cuộc Quách Mỹ Ngọc nhịn không được mà giơ tay lên vỗ vào lưng của cô ta: “Cô không thể bớt kiếm chuyện giúp tôi được à?”
“Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, lấy chút phí không phải là chuyện đương nhiên à? Có tiền không chịu lấy, không phải là già mồm thì là cái gì?” Hứa Mẫn Nhu bất mãn cãi lại.
Từ đầu đến cuối Diệp Giai Nhi đều không nói tiếng nào, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, thẳng cho đến khi điện thoại rung lên cô mới lấy lại tinh thần mà nhấn nút nghe.
“Giai Nhi à, cô vẫn còn có đồ để ở nhà họ Thẩm, cô qua đây lấy hay là để tôi cho người mang qua.” Thím Lý nhẹ giọng nói.
“Tôi không đến nhà họ Thẩm nữa đâu, làm phiền thím Lý gửi đến giúp tôi, tôi chờ thím ở quán cà phê Lam Vịnh. Vâng, được, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.”
Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi đứng dậy từ trên ghế sofa, cầm lấy túi xách: “Mẹ, con ra ngoài một chuyến.”
“Để mẹ đi với con.” Nói đoạn, Quách Mỹ Ngọc vội vàng tháo tạp dề trên người xuống, bà thật sự không yên lòng để một mình cô đi ra ngoài.
“Mẹ, con chỉ đi lấy vài thứ mà thôi, về nhanh mà, không có chuyện gì đâu.” Cô an ủi Quách Mỹ Ngọc.
“Nếu không thì để ba đi với con đi, dù sao thì ông ấy ở trong nhà cũng chỉ đánh cờ thôi.”
Diệp Giai Nhi lắc đầu ra hiệu không cần, sau đó đi ra khỏi nhà.
Nhìn bóng con gái biến mất trong tầm mắt, trong lòng của Quách Mỹ Ngọc vô cùng đau, giống như là nghĩ tới cái gì đó, bà nghiêm túc cảnh cáo Hứa Mẫn Nhu ở trong phòng cùng với Diệp Đức Huy.
“Từ nay về sau không được nhắc tới ba chữ Thẩm Hoài Dương, cũng không cần phải nhắc tới nhà họ Thẩm!"
Mặc dù đối với chuyện ly hôn của Giai Nhi, bà cảm thấy kinh ngạc, phẫn nộ, khó tin, nhưng mà sau khi hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, Quách Mỹ Ngọc lại bình thường trở lại.
Cuối cùng Thẩm Hoài Dương vẫn không phải là người đàn ông của con gái bà, ly hôn cũng không sao, chỉ sợ là mắc thêm lỗi lầm, rồi vẫn cứ sai đến cuối.
Hứa Mẫn Nhu nhún vai, không nói thì không nói, chẳng qua là cô ta cảm thấy mất một đống lớn tiền mặt thật sự quá đáng tiếc. truyện tiên hiệp hay
...
Ngồi ở quán cà phê Lam Vịnh, Diệp Giai Nhi không chờ được thím Lý nhưng lại chờ được Tô Tình.
Cô muốn đi, nhưng mà lúc ánh mắt đảo qua cái hộp ở trong tay Tô Tình thì liền từ bỏ ý định, yên vị ở nơi đó chờ đợi bà ta đi đến gần.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Giai Nhi, trong bụng Tô Tình lập tức dấy lên lửa giận, bây giờ đã ly hôn với Hoài Dương, cô ta có gì mà dám chảnh chọe?
Rầm một phát, Tô Tình ném cái hộp lên trên bàn cà phê.
Không để ý đến bà ta, Diệp Giai Nhi đứng dậy nhấc cái hộp ở trong tay trực tiếp đi khỏi.
Thấy vậy, ngọn lửa giận trong lòng không khỏi dâng cao, bước chân khẽ động, Tô Tình ngăn cản đường đi của cô. Nhíu mày, Diệp Giai Nhi mất kiên nhẫn nhìn bà ta: “Còn có chuyện gì?”
Lạnh lùng nhìn cô, Tô Tình mở cái túi xách tinh xảo mang theo bên người, lấy một tờ chi phiếu trống không từ bên trong đặt trước mặt cô, vẻ mặt kiêu ngạo: “Viết đi.”
Không hiểu, Diệp Giai Nhi lặng lẽ nhìn chăm chú hành động của bà ta: “Có ý gì?”
“Hoài Dương nhà tôi là người luôn có tình nghĩa, tờ chi phiếu này là thằng bé kêu tôi đưa cho cô, đương nhiên muốn ghi bao nhiêu thì tùy ý.”
Cái này được xem như có tình nghĩa à? Hay là đang cố ý châm chọc cô vậy?
Di chuyển tầm mắt, Diệp Giai Nhi lạnh nhạt đẩy tờ chi phiếu trở về: “Nhờ bà chuyển lời lại với anh ta, tôi không cần.”
Nghe vậy, Tô Tình lại cười một tiếng, trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường.
“Nhà họ Thẩm chúng tôi không làm ra chuyện bạc đãi người khác, mặc dù cô khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, nhưng mà không thể để cho người ngoài nói chúng tôi ép cô ra ngoài với hai bàn tay trắng, sự kiên nhẫn và thời gian của tôi đều có giới hạn, không có thời gian ở đây để chơi trò giả nai với cô, thừa dịp bây giờ tôi vẫn có kiên nhẫn, cô điền nhanh đi, nếu không chờ đến lúc tôi đi rồi cô muốn khóc cũng không kịp.”