Đều đã ly hôn còn phải nhìn gương mặt này, đúng là một loại giày vò.
Nhìn chăm chú vào Tô Tình, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, cô kéo tấm chi phiếu mà mình đã đẩy ra trở ngược lại: “Cảm ơn bà Thẩm đã nhắc nhở, được thôi, để tôi điền.”
Lúc nói chuyện, cô hơi cúi người xuống cầm cây bút viết liên tiếp mấy con số lên tờ chi phiếu đó.
Ánh mắt đảo qua dãy số trên tờ chi phiếu, hàng lông mày tinh xảo của Tô Tình nhíu lại, đếm kỹ nó, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, vậy mà cô dám viết ba nghìn tỷ.
“Bà Thẩm như này là có phản ứng gì vậy, chẳng lẽ ghét bỏ tôi viết ít quá hả?” Khóe miệng Diệp Giai Nhi mang theo nụ cười thản nhiên, cúi người xuống lại liền theo một con số không ở phía sau, biến thành ba mươi nghìn tỷ.
“Quả nhiên là vô liêm sỉ! Công phu sư tử ngoạm.” Tô Tình cắn răng mắng chửi.
“Nhìn bà Thẩm nói chuyện đi kìa, lúc nãy tôi không điền thì bà Thẩm cảm thấy tôi giả vờ thanh cao già mồm, bây giờ tôi viết bà lại chê tôi hám tiền, vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hợp ý của bà Thẩm đây?”
“Cô...” Dù Tô Tình tức giận nhưng lại không thể phản bác.
“Thật ra thì tính tình của tôi khá là cực đoan, hoặc là không muốn, nếu như muốn rồi thì phải muốn toàn bộ. Bà Thẩm chờ thêm mấy ngày nữa đi, chờ đến lúc tôi ước lượng giá trị bản thân của anh Thẩm xong rồi thì lại điền tiếp?” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti, nói nhàn nhạt.
Tô Tình đứng phắt dậy, giật lấy tờ chi phiếu, sau đó nhanh chóng xé nát nó đi, bà ta rít ra từ trong kẽ răng: “Cô đừng hòng lấy được một đồng tiền nào từ chỗ nhà họ Thẩm.”
“Nếu không cho được, cần gì phải cố ý tới thăm dò châm chọc tôi, kết quả lấy tảng đá đập vào chân mình?” Diệp Giai Nhi xem thường cười nhạt.
Từ trước đến nay cãi nhau với Diệp Giai Nhi, Tô Tình đều không thắng nổi, điểm này khiến cho lửa giận trong lòng bà ta thiêu đốt kịch liệt: “Cô vậy mà lại có thể đẩy Hải Băng xuống từ trên vách núi, một người phụ nữ ác độc giống như cô chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên.”
Đổi một tư thế khác, Diệp Giai Nhi nhìn bà ta chăm chú, lạnh nhạt đáp lời: “Được, vậy thì tôi chờ đến lúc thiên lôi đánh xuống, chết không yên, chờ báo ứng tới tìm tôi.”
Quả thật rất khó chơi, cho dù có mắng như thế nào, kiểu gì cũng sẽ bị đánh tan bằng hai ba câu, không chiếm được chút tiện nghi, điều này khiến Tô Tình tức giận chỉ muốn ném cái ly xuống đất.
Nhấc cái hộp lên, cô không có tâm trạng cũng không có thời gian tiếp tục dây dưa với Tô Tình: “Tôi còn có chuyện còn phải làm, tôi đi trước đây, nếu như bà Thẩm không có chuyện gì có thể gọi cà phê ở đây nếm thử.”
Nói xong, cô đi lướt qua Tô Tình, đi thẳng về phía trước. Tô Tình cười lạnh, thân thể dựa ở đó: “Gương mặt của Hải Băng bị hủy thành như thế, có phải là trong lòng của cô đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?”
Từng câu từng chữ, Diệp Giai Nhi nghe thấy hết sức rõ ràng, cô chỉ kéo môi cười một tiếng, tiếp tục bước đi.
Một giây sau, giọng nói của Tô Tình lại truyền tới: “Chỉ có đều lòng dạ cười trên nỗi đau của người khác có thể duy trì được bao lâu đây? Hoài Dương đã đi cùng với Hải Băng đến nước Mỹ chữa trị mặt, rất nhanh có thể khôi phục.”
Hóa ra là anh đã đi cùng với Thẩm Hải Băng đến Mỹ để chữa trị.
Cũng không lạ gì, Thẩm Hải Băng là người phụ nữ mà anh yêu, mặt bị hủy thành như thế, làm sao anh không đau lòng được chứ?
Với lại lúc làm thủ tục li hôn cũng đưa Thẩm Hải Băng theo, đủ để thấy tình cảm của hai người thắm thiết tới cỡ nào.
Trái tim nhói lên đau đớn, Diệp Giai Nhi khép hờ mắt, nhẫn nhịn, trong miệng lại thờ ơ phun ra một chữ a, sau đó rời đi giống như là căn bản không thèm để ý.
Đợi đến lúc cô đi rồi, Tô Tình mới thở dài một hơi, đưa tay nhẹ vỗ vỗ lồng ngực nặng nề.
Không cần, hoàn toàn không cần phải tức giận với một người phụ nữ như thế.
Buổi tối.
Diệp Giai Nhi ngồi trước cửa sổ, chậu hoa đặt ở ban công nở rộ, cô yên tĩnh ngắm bọn nó.
Những lời nói đó của Tô Tình giống như con dao, từng dao từng dao, một sâu một cạn rạch da thịt mềm mại của cô, làm máu tuôn ra ngoài.
Ừm, anh đi cùng Thẩm Hải Băng đến Mỹ, chắc hẳn là hai người vô cùng ngọt ngào...
Ha, chuyện đã đến nước này, cô còn nghĩ chuyện kia làm cái gì nữa chứ? Chẳng qua chỉ tăng thêm đau xót mà thôi, nhưng mà cuối cùng cô không nhịn được vẫn suy nghĩ, không thể khống chế mình.
Hình như phụ nữ luôn đa tình hơn đàn ông.
Lại suy nghĩ một chút, anh đã từng ở bệnh viện nói mình cút mấy lần, cô trào phúng nhếch miệng, hình ảnh xuất hiện trong đầu vô cùng đau đớn, nhưng mà lại kiên quyết xóa bỏ toàn bộ.
Quách Mỹ Ngọc bước tới nhìn cô chăm chú: “Sao vẫn còn chưa ngủ, đã trễ như thế rồi.”
Chớp chớp mắt xóa bỏ đi chút ghen tuông trong hốc mắt, Diệp Giai Nhi thu hồi suy nghĩ: “Con đi ngủ ngay đây.”
Gật đầu, Quách Mỹ Ngọc nói: “Còn nữa, đừng có nghe chị dâu con nói, nếu như nhà họ Thẩm có cho con tiền thì con đừng có nhận, nhà chúng ta không thiếu tiền, không thể để bọn họ coi thường.”
“Mẹ, con không nhận, vì đứa nhỏ, con tuyệt đối sẽ không nhận. Con hoàn toàn có năng lực một mình mình nuôi lớn nó, nếu như nhận tiền của bọn họ, đợi đến lúc có một ngày nếu như quả thật tranh chấp đứa nhỏ, vậy thì chỉ có hại mà không có lợi cho con, con sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.”
Nếu như tòa án phán định khoản tiền đó là phí nuôi dưỡng đứa nhỏ, vậy thì đến lúc đó đối với cô mà nói việc đó chính là một nhược điểm.
Cô phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
“Ừ, vậy là được rồi.”
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Diệp Giai Nhi nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, con muốn đến Tân Hải, nghe nói đó là một thành phố xinh đẹp.”
Biết trong lòng cô không thoải mái, Quách Mỹ Ngọc cũng không ngăn cản, bà thở nhẹ một hơi: “Đi giải sầu cũng được, nếu như không đủ tiền thì nhớ phải nói với mẹ và ba đó.”
“Dạ.” Cô mỉm cười.
Ngày hôm sau, Diệp Giai Nhi một mình mang theo vali ngồi tàu đi đến Tân Hải, không để bất cứ ai tiễn mình, cô không thích khung cảnh như thế.
Một mình đi một chuyến đi xa, một mình đến một thành phố tươi đẹp, chưa chắc là điều tồi tệ...
...
Thời gian như tên bay, như bay xuyên qua, chớp mắt một cái đã là bốn năm sau.
Lúc này ở Tân Hải đang vào mùa hè.
Cái nắng tháng bảy gắt như một quả cầu lửa, phát ra ngọn lửa nóng như là muốn thiêu rụi mọi thứ trên mặt đất.
Mặc dù Tân Hải là một thành phố duyên hải, nhưng mà cũng không thể giảm bớt cảm giác nóng bức này.
Đi từ phòng học đến phòng làm việc, trên lưng đã toát ra một lớp mồ hôi, Diệp Giai Nhi cầm quyển sách ở trên tay nhẹ quạt, mang đến một trận gió nhẹ.
Cô mặc một chiếc váy, trên xanh dưới trắng, dài đến đầu gối, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, trắng đến trong suốt, trên chân mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt, khí chất ưu nhã lại mê người.
Lúc bước đi, váy dài đung đưa theo gió, mang đến một mùi hương nhàn nhạt, thắm đượm lòng người, tươi mát dễ chịu.
Bốn năm, dường như thời gian chưa từng để lại bất cứ dấu vết gì trên người cô, chỉ khiến cô như ngọc, như phỉ thúy.
Ngồi xuống vị trí của mình, cô nhìn thời gian, mười một giờ rưỡi.
Quay người lại, giáo viên Trương ở bên cạnh hỏi: “Cô Diệp đã xin nghỉ phép rồi?”
“Xin rồi.” Diệp Giai Nhi cười cười cầm lấy túi xách chào hỏi đám người: “Mọi người làm việc nha, tôi đi trước đây.”
“Ừm, cô Diệp nhớ chú ý an toàn.”
“Cảm ơn.”
Giáo viên ở trong phòng làm việc không phải là ít, nhưng mọi người không có mâu thuẫn với nhau, ở chung rất hòa thuận, vui vẻ, thoải mái.
Diệp Giai Nhi không trở về căn nhà mình thuê, mà là đi đến nhà trẻ gần đó.