Thời gian nhà trẻ tan học là mười hai giờ, còn chưa đến mười hai giờ, cô đã đứng dưới bóng cây ở bên ngoài nhà trẻ chờ đợi, thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn thời gian.
Mười hai giờ, cổng trường mở ra, một giọng nói trong trẻo đáng yêu cùng với mừng rỡ truyền tới từ phía xa: “Mẹ ơi.”
Sau đó, có một vóc người nhỏ bé trắng tinh vui vẻ trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Giai Nhi, nũng nịu ôm lấy cổ cô, hào phóng tặng cho cô ba cái hôn vang dội ở trên mặt.
Ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, Diệp Giai Nhi cười một tiếng, trái tim đều bị tiếng gọi của cô bé làm cho mềm nhũn: “Huyên Huyên, chào tạm biệt giáo viên kìa con.”
Huyên Huyên nghe cô nói như vậy thì lắc lắc bàn tay nhỏ, giọng nói rõ to: “Con chào cô ạ.”
Kéo bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, hai mẹ con đi ra phía trước, Huyên Huyên hoạt bát lại tinh nghịch chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Về nhà bà ngoại.” Lúc nói chuyện, Diệp Giai Nhi lại nhìn đồng hồ, chuyến tàu cao tốc ba giờ, trước tiên cô có thể dẫn Huyên Huyên đi ăn một bữa cơm, sau đó lại đến trạm tàu cao tốc: “Huyên Huyên muốn ăn gì nào?”
Đôi mắt to tròn lập tức phát sáng, Huyên Huyên vội vàng trả lời: “Ông lão, con muốn ăn ông lão.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi bật cười, thật ra ông lão được thốt ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé chính là KFC.
Lần đầu tiên lúc nghe thấy cô bé nói muốn ăn ông lão, cô còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, càng không biết ông lão mà cô bé nói là ai.
Cô bé chu chu miệng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: “Mẹ thật là ngốc quá đi, ông lão chính là ông lão đó, tóc trắng trắng, đeo cái kính mắt, còn có râu trắng thật dài.”
Phía đối diện là cửa hàng KFC, Diệp Giai Nhi gọi một phần khoai tây chiên, một phần đùi gà, nước ép, còn có một cái hamburger.
Huyên Huyên thích ăn nhất là khoai tây chiên chấm sốt cà chua, mỗi lần đến KFC cô bé có thể ăn hết hai túi khoai tây chiên, mấy món khác không chịu ăn.
Mở túi sốt cà chua ra đưa cho Huyên Huyên, nhìn cô bé ăn vui sướng quên cả trời đất, thậm chí còn có sốt cà chua dính lên trên gương mặt nhỏ nhắn, trông vừa buồn cười lại đáng yêu.
Cô vừa ăn hamburger vừa dùng khăn giấy lau đi sốt cà chua ở trên mặt của Huyên Huyên.
Lên tàu cao tốc, tàu vừa mới chuyển động, Diệp Giai Nhi liền buồn ngủ. Tối hôm qua vẫn luôn chấm bài thi, mội giờ rưỡi mới đi ngủ, lúc này quả thật rất buồn ngủ.
Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên đang ngồi trong lòng cô lại không buồn ngủ, thân thể nho nhỏ ngồi ở đó hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó kêu: “Mẹ ơi mẹ ơi.”
Cơn buồn ngủ bị đánh tan, Diệp Giai Nhi giật mình nhìn sang: “Sao vậy?”
“Mẹ ơi, mẹ nói xem tàu chạy nhanh hay là Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn?” Giọng nói của cô bé non nớt, lại hỏi rất nghiêm túc.
Mà trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi bị hỏi đến ngơ người, đúng là cô không biết phải trả lời mấy vấn đề thiên hình vạn trạng này như thế nào, đành phải cười một tiếng: “Con cảm thấy như thế nào?”
“Đương nhiên là Tôn Ngộ Không rồi, giáo viên đều nói Tôn Ngộ Không ngã một cái là có thể cách xa vạn dặm, thật xa thật xa.” Huyên Huyên kiêu ngạo.
Thế là cô liền thuận theo mà nói: “Đúng vậy, vậy thì Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn.”
Tinh lực của trẻ con luôn dồi dào, đồng thời còn cảm thấy tò mò với mọi chuyện, cái đầu nhỏ nghiêng qua, cô bé tiếp tục líu ra líu ríu: “Nhưng mà mẹ ơi, cách xa vạn dặm là bao nhiêu vậy ạ? Là từ nhà chúng ta đến nhà bà ngoại, hay là đến công viên trò chơi?”
Ho nhẹ một tiếng, Diệp Giai Nhi thật sự không chịu nổi, sao câu hỏi cô bé lại giống như mười vạn câu hỏi vì sao, cô hùa theo nói: “Rất rất xa, một nơi xa hơn nhà bà ngoại.”
“Nơi xa hơn nhà bà ngoại là ở đâu vậy ạ?”
“Mẹ cũng chưa từng đến.”
“Ò.” Không nhận được câu trả lời, cô bé trông có vẻ hơi thất vọng.
Thở nhẹ, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra bật hoạt hình hai chú gấu đưa cho cô bé.
Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, Huyên Huyên ôm cái điện thoại, thân thể nhỏ bé dựa trên ghế ngồi, lại bật cười khanh khách.
Người phụ nữ trung niên ngồi kế bên cạnh cười một tiếng, nhìn Diệp Giai Nhi: “Con gái của cô hả?”
“Đúng vậy, có hơi nghịch ngợm.” Diệp Giai Nhi đưa mấy quả quýt ở trong túi cho người phụ nữ trung niên.
“Có nghịch ngợm đâu chứ, xinh đẹp lại đáng yêu, thật ra thì trẻ con đều là như vậy, thích hỏi này hỏi kia, hứng thú biết bao nhiêu.”
Đưa con đi tàu cao tốc, Diệp Giai Nhi không có ý định nghỉ ngơi, trò chuyện với người phụ nữ trung niên này, lại chăm sóc cho đứa nhỏ.
Tuyến đường tàu cao tốc từ Tân Hải đến thành phố S kéo dài bốn tiếng đồng hồ, chờ đến thành phố S thì đã là bảy giờ tối.
Chỉ có đều bảy giờ tối mùa hè trời vẫn sáng rõ, đưa tay bắt một chiếc taxi, Diệp Giai Nhi mang theo Huyên Huyên ngồi vào xe.
Trước đó biết Giai Nhi và cháu gái muốn trở về, Quách Mỹ Ngọc kéo Diệp Đức Huy đi chợ mua thức ăn với bà, mua thật nhiều đồ ăn và trái cây.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi dẫn Huyên Huyên đẩy cửa nhà ra, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã ngồi trong phòng khách chờ đợi.
Vừa nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc liền bước lên ôm đứa nhỏ vào trong ngực, cứ luôn miệng nói: “Cục cưng, bà ngoại nhớ cháu chết đi được.”
“Huyên Huyên cũng nhớ bà ngoại muốn chết.” Cô bé còn nhỏ, nhưng mà lại học theo bộ dạng của người lớn làm cho Quách Mỹ Ngọc bật cười.
Diệp Đức Huy cũng cười không ngậm được miệng, ôm Tiểu Huyên Huyên từ trong ngực của Quách Mỹ Ngọc: “Vậy có nhớ ông ngoại không nào?”
“Nhớ chứ ạ.” Giọng nói của Tiểu Huyên Huyên rõ to.
Nhưng mà Diệp Đức Huy lại cố ý ghẹo cô bé: “Nói nhỏ quá, ông ngoại không nghe thấy!”
“Nhớ ạ.” Huyên Huyên lại lớn giọng hơn.
“Vẫn không nghe thấy.”
“Nhớ ạ.”
Quách Mỹ Ngọc đau lòng lại tức giận vỗ vỗ vào Diệp Đức Huy: “Nào có ai trêu đùa cháu như ông đâu chứ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên nghẹn đến đỏ bừng kìa. Ngoan, bà ngoại lấy sữa SuSu cho Huyên Huyên nha.”
Diệp Giai Nhi đã không cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần trở về nhà ba mẹ đều sẽ như thế, cưng chiều Huyên Huyên lên đến tận trời.
Cô không thể có ý kiến, không thể mở miệng, chỉ cần mở miệng họng súng của hai người chắc chắn sẽ chỉa ra ngoài.
Đi vào nhà vệ sinh, cô rửa mặt, rốt cuộc cũng đã cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn. Lúc đi ra từ nhà vệ sinh, vừa vặn nghe thấy Quách Mỹ Ngọc đang gọi điện thoại cho Diệp Đông.
Nhíu nhíu mày, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đi qua: “Mẹ, anh trai về rồi?”
Thở dài, Quách Mỹ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Đã trở về rất lâu rồi.”
“Anh ấy không đi làm?”
“Còn làm cái gì nữa, đã bị người ta cho nghỉ việc rồi.” Nói đến đây, Quách Mỹ Ngọc liền tức giận.
“Sao lại bị đuổi, không phải anh ấy là công chức hả?”
“Đến trễ về sớm, thành tích lại không tốt, đúng lúc có lãnh đạo mới được điều tới, quan mới đốt ba đống lửa, nó đúng lúc lại là người giết gà dọa khỉ.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi đã hiểu rõ, không nói gì thêm. Chờ sau khi Diệp Đông và Hứa Mẫn Nhu trở về thì bắt đầu ăn bữa tối.
Ban đầu không muốn nói cái gì, nhưng mà Diệp Giai Nhi vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Anh, anh đi làm không thể nghiêm túc một chút hả? Bây giờ không chỉ có anh và chị dâu, còn có con nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sao anh có thể nuôi sống được con đây?”
Diệp Đông đang uống canh gà, nhướng mày có chút không vui: “Đang dùng cơm, có thể đừng nói mấy lời ảnh hưởng đến cảm xúc không?”
“Cậu xấu hổ rồi.” Tiểu Huyên Huyên cuộn người trong lòng Diệp Đức Huy, bàn tay chạm chạm vào Diệp Đông: “Cậu không có tiền, Tiểu Thiên Thiên không thể ăn ông già và không được uống SuSu, sau đó Tiểu Thiên Thiên sẽ không thể lớn.”
Diệp Đức Huy cười haha: “Nhìn đi, ngay cả Tiểu Huyên Huyên nhà chúng ta đều biết cậu mình không thể nuôi sống Tiểu Thiên Thiên.”
Nghe vậy, trên trán của Diệp Đông không khỏi xuất hiện mấy vạch đen: “Lâu không gặp, Huyên Huyên lại học được cách làm người ta khó xử.”
Với lại con trai nhà anh ta không ăn ông già, không uống SuSu vẫn có thể trưởng thành như thường.
Diệp Giai Nhi rất nghiêm túc, cô gằn từng chữ: “Anh không tìm được việc em cũng mặc kệ, không thèm quan tâm, nhưng mà anh không thể lấy một đồng tiền nào từ chỗ ba mẹ. Là một người đã hơn ba mươi tuổi rồi, lại còn há miệng đòi tiền từ ba mẹ, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ hả?”
Đương nhiên là Diệp Đông hiểu rõ tính tình của cô: “Anh cũng đâu có vô dụng như vậy, anh đã gửi sơ yếu lý lịch đi rồi, ngày mai sẽ đến công ty phỏng vấn.”
“Công ty gì?”
"Một công ty mới mở ở Thành phố S, nhưng mà qui mô công ty vô cùng lớn, phúc lợi đãi ngộ cũng vô cùng tốt, hơn nữa nghe nói hình như là công ty đa quốc gia.”
“Được rồi, đi phỏng vấn trước đi, với lại nhớ kỹ lúc phỏng vấn phải nghiêm túc một chút, chuẩn bị câu hỏi, cố gắng ứng tuyển.”
“Dù sao thì anh cũng là anh của em, ở bên ngoài làm việc lâu như thế, chút kiến thức cơ bản đó anh vẫn có thể hiểu.”
Quách Mỹ Ngọc nổi giận đánh vào đầu của anh ta mấy cái: “Nếu như con có kiến thức thì sẽ không để cho người ta đuổi việc.”
“Mẹ, mẹ đừng có tùy tiện đánh con được không, Huyên Huyên còn ở đây, mẹ muốn dạy hư Huyên Huyên à?”
“Con còn biết mất mặt trước trẻ con nữa hả? Nhìn những chuyện mà con làm đi kìa, có chuyện nào mà không mất mặt đâu?” Quách Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy anh ta không nên người.
Nghe vậy, Diệp Đông không nói lời nào nữa, nhanh chóng ăn no rồi sau đó chạy trốn trở về phòng.