Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 211: Chương 211: Cô không ngại chịu oan Chuyện đó, cô đã chịu cái oan bốn năm, cũng không ngại c




Chuyện đó, cô đã chịu cái oan bốn năm, cũng không ngại chịu lâu hơn một chút nữa, dù gì đối với cô mà nói, chả sao cả.

Chỉ là, nghe thấy câu nói đó của anh, cô đột nhiên lại không muốn chịu nữa, trong sự kiện đó, cô vốn không phải là người được lợi.

Sau này, Huyên Huyên nhất định sẽ quay về nhà họ Thẩm với anh, cô không muốn Huyên Huyên nghe được từ Tô Tình và Thẩm Hải Băng rằng mẹ cô bé từng là một đao phủ.

“Đối với các người mà nói, là tôi cố ý buông tay đẩy Thẩm Hải Băng xuống vách núi, nhưng chưa có ai từng nghĩ, nếu như tôi muốn Thẩm Hải Băng rơi xuống vách núi, thì hà cớ gì phải dùng hết sức túm lấy cô ta vào giây phút cô ta rơi xuống từ vách núi chứ? Cô ta trực tiếp rơi xuống không phải xong rồi sao? Tôi mắc gì phải thêm chuyện cho mình chứ?”

“Lúc đó, tôi dùng hai tay nắm lấy vách đá, chân cũng đạp vào vách đá, nếu không phải vì cứu cô ta, thì chỉ cần tôi dùng sức thì đã có cơ hội leo lên rồi, do kéo cô ta, mà toàn thân tôi sức cùng lực kiệt, cho nên mới rơi xuống từ vách núi, anh cứu tôi đích thực là sự thật, nhưng tôi vốn không phải là người được lợi như trong lòng các người nghĩ, Thẩm Hoài Dương!”

Ngực của cô khẽ nhấp nhô lên xuống, thời thế thay đổi, khi nhắc lại chuyện này cũng đã không còn sự tức giận và bất bình nữa, có thì chỉ là sự thờ ơ.

Hóa ra có một số thứ, thật sự sẽ đi qua cùng thời gian, sau đó lặng lẽ trôi xa...

Nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương hơi thay đổi, sau đó, cảm xúc hiện lên trong ánh mắt anh cũng xảy ra thay đổi mạnh mẽ, bàn tay lớn siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên.

Vào giây phút chạy đến bên vách đá, anh đúng lúc nghe thấy những lời bạc bẽo từ miệng cô dành cho Thẩm Hải Băng.

Còn nữa, Thẩm Hải Băng ở trong hiểm cảnh như vậy, còn nghe thấy mấy lời của cô nói như vậy, nói thực, trong lòng anh đã nảy sinh một sự ghê tởm.

Rồi sau đó, trong lúc đánh nhau với hai người đó, anh nghe thấy tiếng cãi vã giữa cô và Thẩm Hải Băng ở trên vách núi, nhưng điều anh không ngờ là, sau khi dứt hai chữ ‘buông tay’, cô vậy mà lại thực sự buông tay!

Ngay lúc đó, sự chán ghét sinh ra vô cùng nồng đậm, anh tưởng cô chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ…..

Khẽ mỉm cười một cái, Diệp Giai Nhi lại nói: “Dù sao cũng là một mạng người, tôi tự cho rằng Diệp Giai Nhi tôi vẫn chưa ác độc đến mức đó, tôi cũng sợ gặp báo ứng, gặp ác mộng lắm chứ, rõ ràng, anh đã đánh giá cao tố chất tâm lý của tôi rồi.”

Rũ mắt nhìn cô, anh nhìn chằm chằm vào nụ cười xinh đẹp và thờ ơ nơi khóe miệng của cô, ngay lập tức, trái tim anh như bị thứ gì đó nghiền nát qua, đau đớn, hối hận, tự giễu, tràn ngập trong đáy lòng anh.

Từ khi sinh ra cho đến lúc này, lần đầu tiên trong lòng trỗi dậy một thứ cảm xúc hỗn độn như vậy.

Khi nghe tin Thẩm Hải Băng rơi từ vách đá xuống, anh hoàn toàn bị sự ghê tởm, đau đớn và kích động đang dâng trào đó làm cho mù hai đôi mắt.

Vào lúc này, nghe những lời nói lãnh đạm và bình tĩnh như vậy của cô, anh mới cảm thấy mình hóa ra lại đáng buồn cười như vậy.

Thực ra, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, lại đang mang thai, có thể một tay chống đỡ Thẩm Hải Băng lâu như vậy, hiển nhiên đã đến cực hạn mà cô có thể chịu đựng.

Nhưng mà, một sự thật đơn giản như vậy anh lại chưa từng nghĩ đến qua, đây không phải ngu muội, thì còn là gì nữa?

“Bốn năm trước, tại sao em lại không----”

Thế nhưng, không đợi anh nói xong, cô đã mở miệng ngắt lời anh:

“Giải thích sao? Sau khi rơi khỏi vách núi, anh vẫn luôn ở bên Thẩm Hải Băng không rời nửa bước, loại tình huống đó không thích hợp để giải thích, tôi cũng không phải người không biết điều, sau đó vào ngày Thẩm Hải Băng tỉnh lại, tôi đã đem đơn ly hôn đến cho anh, Thẩm Hải Băng cãi nhau với tôi, sau đó anh ký tên kêu tôi cút, thực ra, có giải thích hay không căn bản chả sao cả…”

Lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu lại một cách dữ dội, giọng điệu thờ ơ nhưng lãnh đạm của cô như một nhát dao cứa vào tim anh, yết hầu Thẩm Hoài Dương lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn chậm rãi thốt ra: “Xin lỗi.…”

Diệp Giai Nhi cũng yên lặng nhìn anh, đôi mắt trong veo, chậm rãi nói:

“Bây giờ tôi giải thích chuyện này không phải để nhận một lời xin lỗi! Tôi chỉ muốn các người hoàn toàn hiểu rằng tôi, Diệp Giai Nhi, không phải là tội nhân mà các người tự cho là đúng, tôi không phải là người hưởng lợi, càng không mắc nợ các người bất cứ điều gì!

Cuộc hôn nhân bốn năm trước bắt đầu là do thỏa thuận, lúc bắt đầu kết hôn, anh đã nói rất rõ, cuộc hôn nhân chỉ vì thỏa thuận, mâu thuẫn giữa tôi và Thẩm Hải Băng đích thực là do tôi khiêu khích trước, bây giờ tôi nói một tiếng xin lỗi với anh.

Mà Thẩm Hải Băng chính là đóa hoa hồng đỏ trong lòng anh, là bạch nguyệt quang của anh, khi nghe thấy tôi đẩy cô ta xuống vách núi, đứng trên lập trường của anh thì chắc chắn là rất hận tôi, căm ghét tôi, cảm thấy tôi là một độc phụ, những cái này tôi thật sự dều có thể hiểu.

Cho nên tôi chưa bao giờ oán giận anh, bây giờ nếu anh đã biết sự thật, vậy thì không cần phải dây dưa thêm nữa.

Trong bốn năm qua, Điền Quốc Gia và tôi sống vui vẻ, mà anh và Thẩm Hải Băng cũng sống rất hạnh phúc ở Mỹ.

Cho nên anh căn bản không cần phải phá vỡ đi những thứ này, ngoại trừ chuyện về Huyên Huyên là chúng ta cần liên hệ ra, thì không có chuyện gì khác nữa... “

Nói cho cùng, những tranh chấp đó với Thẩm Hải Băng quả thật là do cô gây ra, là cô tự cho mình là đúng.

Khi hai người kết hôn, anh đã nói rất rõ rằng, là cô không kiềm chế được lòng mình, đã yêu anh, rồi còn không biết tự lượng sức mình mà định vị quan hệ hôn nhân của cô với anh là vợ chồng bình thường, chồng lăng nhăng, vợ có quyền giận dỗi, ồn ào.

Nhưng khi đó, cô hiển nhiên quên mất rằng mối quan hệ hôn nhân của hai người là khác với hôn nhân của người khác.

“Giữa tôi và cô ấy không có gì hết, cũng vốn không như em tưởng tượng...”

Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu và đen, hiếm khi giải thích với cô, giọng anh thậm chí còn khàn hơn nãy, rõ ràng là vì sợ cô hiểu lầm:

“Trong bốn năm ở Mỹ, ngoài việc chữa trị mặt cho cô ấy, còn phải giải quyết các công việc của tổng công ty ở Mỹ----”

“Thật sự, không cần nói với tôi những chuyện này đâu, bởi vì không liên quan gì đến tôi, Huyên Huyên đâu, tôi sẽ đưa con bé về nhà, anh cũng về thành phố S đi, thứ sáu này được nghỉ, tôi sẽ đưa Huyên Huyên đến thành phố S cho anh. “Cô bình tĩnh một cách lạ thường.

Nếu những lời giải thích này được đặt vào bốn năm trước, thì cô nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, không biết tự lượng sức mà cho rằng anh có một chút quan tâm cô, hoặc là thích cô.

Nhưng bốn năm sau, cô đã tâm lặng như nước.

“Huyên Huyên đang ở khu trẻ em...” Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói, sự bình thản toát ra từ đôi mắt cô, anh thật muốn dùng một viên sỏi đập vỡ nó đi.

Khi đối mặt với anh, anh thà rằng thái độ của cô là tức giận, mỉa mai, cố ý châm chọc, kiểu phản ứng đó có nghĩa là anh vẫn có thể chọc giận cô, trong lòng cô có thể là còn quan tâm một chút, nhưng cực kỳ không thích kiểu thờ ơ như thế này, có nghĩa là càng thờ ơ, thì càng không quan tâm, có thể cầm được, cũng buông xuống được, cuối cùng cũng sẽ từ thơ ơ chuyển thành quên lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.