Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bước chân đi thẳng ra khỏi phòng bao, chính vào khoảng khắc cô đi ngang qua vai anh, bàn tay lớn của anh mạnh mẽ kẹp chặt cổ tay cô lại.
Thẩm Hoài Dương đã khôi phục lại vẻ trầm thấp và nghiêm nghị, đôi môi mỏng mím chặt, đã nhận thức rõ ràng rằng dù có giải thích như thế nào thì cũng chỉ là dư thừa mà thôi.
“Tôi vốn không phải là người giỏi thể hiện tình cảm, thậm chí còn có thể dùng từ trì độn để miêu tả, Thẩm Hải Băng và tôi cùng lớn lên, không thể phủ nhận cô ấy đích thực là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu.
Nhưng sau khi kết hôn với em, sau đó ngày đêm ở cạnh nhau, trong vô hình đã bị em hấp dẫn từng chút từng chút một.
Đã quen với cuộc sống có em, còn có hơi thở em tỏa ra, chỉ là không hề biết mà thôi.
Hay có thể nói là chưa bao giờ thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó, ở với em chỉ mới vài tháng, tưởng chỉ là cảm giác mới lạ, nhưng không ngờ đó lại là tình yêu, tình yêu sinh ra từ mấy tháng, nhưng lại đủ đánh bại tình yêu mấy chục năm đó.
Vào giây phút dù có phẫn hận nhưng vẫn cứu em trước ở trên vách núi đó, trong lòng an nhiên mà lại hiện thực, tôi cảm thấy mình đã điên rồi, em không thể tưởng tượng được cái loại cảm giác chấn kinh và cảm giác tự trách đối với Thẩm Hải Băng... “
Nheo mắt lại, giọng nói của anh càng lúc càng trầm:
“Nếu không, tôi sẽ không mua đồ trang điểm cho em, cũng sẽ không nói dối em khi về nhà sau khi gặp mặt cô ấy lúc nửa đêm, bất luận là chuyện gì hay hành vi gì, đều không phải là hành vi mà tôi thường làm, tôi trước giờ đều không phải là người đa tình hay bạc tình như vậy…”
Chỉ mới hôm nay, anh đã phá rất nhiều lệ, toàn bộ đều là lần đầu tiên, lần đầu tiên nói lời yêu, lần đầu tiên nói nhiều như vậy chỉ để giải thích một chuyện.
Cuối cùng, một câu nói, tự gây nghiệp, tự chịu……
Lông mi khẽ nhúc nhích, thân thể khẽ run lên, cô không quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đẩy bàn tay rắn chắc của anh ra: “Có lẽ vậy, tôi đi đón Huyên Huyên về nhà, anh ấy còn đang đợi ở nhà….”
Anh ấy là đang chỉ ai, không cần nói cũng biết, chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến toàn thân trên dưới của Thẩm Hoài Dương căng chặt, như muốn căng đến chết.
Yết hầu cuồn cuộn, gương mặt anh trầm xuống như màn đêm thăm thẳm, nhìn chăm chăm vào cô, bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng khẽ động, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô.
Chiếc nhẫn được anh nắm trong lòng bàn tay đã lâu, đã nhiễm nhiệt độ cơ thể, chỉ là thứ nhỏ như vậy nhưng lại có thể khiến lòng bàn tay dày cộp của anh khó chịu như vậy.
“Chuyện này tôi sẽ không từ bỏ như vậy, càng không cam tâm từ bỏ như vậy….” Cuối cùng, anh nhìn cô, chỉ có thể thốt ra một câu như vậy: “Tôi muốn em...”
“Cho dù anh nghĩ gì thì cũng không liên quan đến tôi, đó chỉ là suy nghĩ của anh, chỉ vậy mà thôi.”
Cô thoát khỏi tay anh, bước ra khỏi phòng bao, Diệp Giai Nhi nhờ người phục vụ đưa cô đến khu dành cho trẻ em, Huyên Huyên đang chơi cầu trượt, cả khuôn mặt nhỏ đều ửng hồng.
Nhìn thấy cô, cô bé nhỏ vẫy vẫy hai bàn tay trắng nõn mềm mại lao vào lòng cô, hưng phấn mà gọi: “Mẹ.”
Mang giày vào cho cô bé, Diệp Giai Nhi bế cô bé ra khỏi khu vực dành cho trẻ em, nhưng Thẩm Hoài Dương đã đợi sẵn bên ngoài cửa xoay của nhà hàng, bên ngoài cửa, lại mưa rất to, rất to, như trút nước vậy.
Trên đường có rất ít người đi bộ, taxi qua lại đã ngồi chật cứng người, muốn bắt taxi là gần như không thể.
Huyên Huyên kéo cánh tay cô muốn xuống, cô còn tưởng Huyên Huyên muốn đi vệ sinh nên đặt cô bé xuống đất, nào ngờ thân hình nhỏ nhắn của cô bé lại trực tiếp ngồi vào ghế phụ của chiếc ô tô màu đen, còn hưng phấn vẫy tay với cô: “Mẹ ơi, mau lên xe đi.”
Nếu còn đứng ở đây, chỉ e có đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa cũng sẽ không bắt được xe, cuối cùng, cô đã ngồi lên hàng ghế sau.
Huyên Huyên mở CD trong xe, sau đó liền mở phim hoạt hình Gấu Boonie, cô bé xem chăm chú không chớp lấy mắt, thỉnh thoảng còn cười ha hả.
Hai người lớn trong xe thì tương đối im lặng, cả hai đều không lên tiếng.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt tạo thành dòng nước xối xuống cửa kính ô tô, một lúc sau mới đến vào khu dân cư.
Xe không đậu được ở lối lên cầu thang trong khu dân cư, gần nhất thì chỉ có thể đậu ở lối vào bồn hoa, cách đó vẫn còn một đoạn đường.
Anh cởi áo khoác ngoài màu đen, xoay người, đưa cho cô: “Khoác vào đi.”
Diệp Giai Nhi nhìn anh hai cái, không có nhận lấy, mà cởi áo khoác trên người cô ra, bế lấy Huyên Huyên từ ghế phụ, mặc vào cho cô bé.
Sau đó, cô mở cửa xe xuống xe, mưa to tạt vào mặt, lúc cô xuống xe, Thẩm Hoài Dương cũng cùng lúc xuống xe, nắm lấy cổ tay cô, sau đó khoác chiếc áo lên người cô, gói gọn cô và Huyên Huyên thật kỹ rồi mới buông tay.
Môi khẽ mấp máy, Diệp Giai Nhi khách sáo xa cách mà nói: “Cảm ơn.”
Lông mày anh khẽ nhúc nhích, nhưng không nói lời nào, đứng tại đó nhìn cô ôm Huyên Huyên biến mất trong tầm mắt, bàn tay lớn tùy ý quệt đi vệt nước trên mặt, ngồi vào xe.
Nhưng, cơ thể anh đã gần như ướt hết rồi, áo sơ mi cũng thấm hết vào người, lộ ra cơ ngực rắn chắc và vạm vỡ.
Ngay cả quần tây âu phục trên người vẫn còn đang chảy nước, bàn tay to vặn nước trên quần tây âu phục một chút, không có rời đi, thân hình cao lớn tựa vào trên ghế ngồi.
Nhìn chằm chằm vào cửa sổ vẫn còn bật đèn kia, sắc mặt anh thâm trầm, bàn tay to lớn kẹp một điếu thuốc, châm lửa, mắt trái hơi nheo lại vì khói thuốc bốc lên.
Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không tới một lúc, đầu thuốc đã gần như đầy tàn thuốc.
Trong phòng. Đọc truyện tại ( TRUМtr uyeИ. VИ )
Huyên Huyên không có bị ướt chút nào, mà cô cũng chỉ bị ướt nhẹ mà thôi, nhưng chiếc áo khoác màu đen trên người đã ướt sũng.
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Điền Quốc Gia, Huyên Huyên đã buồn ngủ chìm vào giấc ngủ, Diệp Giai Nhi liếc nhìn áo gió hai cái, rồi đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cô bắt đầu giặt áo gió, sau đó giũ sạch.
Chiếc áo gió còn hơi ẩm, cô cầm chiếc áo gió ra ban công treo lên.
Khi trở về phòng, Huyên Huyên đã ngủ rất say, ngày mai thứ bảy cũng không cần đến lớp, như nhớ ra gì đó, cô mở xem ngày trên thiệp cưới, vậy mà lại là ngày mốt.
Cô vội vàng bật máy tính lên đặt vé cho ngày mai nhưng kết quả lại không còn vé, lại tìm tàu cao tốc, nhưng vẫn không có vé, cô chỉ đành đặt vé xe lửa.
Sau đó, cô cúi xuống kéo rèm cửa sổ, nhưng lại vô tình nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đang đậu bên bồn hoa.
Lông mày bất giác nhíu lại, anh vẫn chưa đi sao?
Nhưng, cô thu lại suy nghĩ của mình, việc anh đi hay chưa thì có liên quan gì đến cô chứ?
Kéo rèm cửa lại, cô ôm Huyên Huyên nhắm mắt lại, mặc dù lúc đầu có chút rối bời, không ngủ được, nhưng một lúc sau, cô đã ngủ say.
Sáng hôm sau.
Cô làm bữa sáng rất sớm, gọi Huyên Huyên dậy, sau khi ăn sáng xong, liền chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho mấy ngày nay.
Nhưng vẫn có chút lo lắng cho Điền Quốc Gia, định đưa anh về thành phố S cùng, nhưng Điền Quốc Gia chỉ cười, từ chối.
Anh ta không phải là một đứa trẻ ba tuổi, tuy rằng hai chân không thể cử động, nhưng vẫn còn có xe lăn, bảo cô không cần lo lắng, cần đi đâu thì cứ đi di.