Dù sao tính thêm hôm nay thì cũng chỉ đi có hai ngày thôi, sau khi Diệp Giai Nhi dặn dò xong xuôi, mới yên tâm đưa Huyên Huyên đi ra ngoài.
Xe vẫn đậu bên bồn hoa, nhìn thấy bóng dáng của cô, Thẩm Hoài Dương đi ra: “Lên xe đi.”
Anh đã ngủ trong xe, đầu tóc và cơ thể có chút rối bù, trên áo sơ mi còn có nhiều nếp gấp, trong đôi mắt sâu còn có tia máu đỏ nhàn nhạt, nhưng nó không có chút nào làm tổn hại đến vẻ đẹp của anh.
“Chúng tôi đi ga xe lửa, không cần lên xe đâu, hai nơi đều ngược hướng.”
Mùi khói thuốc tỏa ra từ người anh có hơi nồng, mũi Diệp Giai Nhi có chút không quen mà nhíu lại.
“Vé tàu lửa của em bị hủy rồi, vé máy bay đã mua xong, 10 giờ cất cánh, không còn nhiều thời gian nữa.”Anh liếc nhìn thời gian.
“Anh dựa vào đâu mà tự mình làm chủ quyết định cho người khác vậy?” Thần sắc cô bình tĩnh, nhưng có chút bị chọc giận rồi.
Thẩm Hoài Dương động đậy đôi môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Không phải là quyết định của tôi, là quyết định của Quý Hướng Không, có thể đến thành phố S rồi mắng cậu ta sau.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi có chút không nói nên lời, nhưng anh đã bế lấy Huyên Huyên từ tay cô, trực tiếp ngồi vào xe, hết cách, cô liền ngồi vào xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Khụ khụ, Huyên Huyên đưa đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại xoa lên mũi: “Chú ơi, mùi hôi quá, cháu nghẹt mũi.”
Khói trong xe vẫn chưa tan, còn nồng nặc hơn cả cơ thể anh, chẳng trách Huyên Huyên lại nói nghẹt mũi, Diệp Giai Nhi còn có chút không chịu được mà hắt hơi, rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc vậy.
Mở cửa kính xe ra một chút, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng: “Chịu dựng một chút, có được không?”
“Chú, sau này chú có thể đừng hút thuốc nữa được không? Cháu không thích mùi này.”
“Được...” Anh trả lời không chút do dự.
Vô tình nhìn thấy cái gạt tàn đầy ắp đó, Diệp Giai Nhi liền hiểu ra, hút nhiều như vậy, chả trách.
Khi đến sân bay, cô ngồi trên ghế đợi, anh bế Huyên Huyên đi lấy vé máy bay, xung quanh đã có không ít ánh mắt tụ tập trên người anh.
Vé máy bay anh mua là hạng nhất, còn Huyên Huyên thì chưa từng ngồi hạng nhất qua, cứ nhìn xung quanh, sờ khắp nơi, vui vẻ vô cùng.
Thẩm Hoài Dương ngả người trên ghế và ngủ thiếp đi, như có chút khó chịu, đôi mày tuấn tú của anh nhíu chặt.
Tiếp viên hàng không đi tới hỏi anh muốn uống gì không, thì thấy anh đã nhắm mắt lại, tưởng anh đã ngủ, chỉ hỏi qua một lần, rồi định rời đi.
Nhưng ai ngờ, anh nhếch môi mỏng thốt ra một chữ: “rượu.”
Diệp Giai Nhi ngồi ở bên cạnh anh, đương nhiên thấy được sự khó chịu của anh, vốn không có ý định hỏi, nhưng nể mặt chiếc áo gió hôm qua cô vẫn đưa tay qua sờ, thật là nóng.
Rõ ràng là sốt, lại còn sốt cao, vậy mà còn muốn uống rượu?
“Làm ơn thay rượu bằng một ly nước ấm, cảm ơn.” Cô nói với tiếp viên hàng không, sau đó tìm thuốc cảm dành cho trẻ em từ trong túi cô mang theo rồi ném lên người anh.
“Mẹ, chú uống thuốc của con cũng được sao?” Huyên Huyên chớp chớp mắt.
Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của anh từ từ mở ra một khe hở, khi nhìn thuốc cảm của trẻ em trên chân mình, lông mày Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, thân hình cao lớn ngồi dậy, mở thuốc cảm trẻ em ra, uống liền hai gói.
Tiếp viên hàng không nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang uống thuốc cảm trẻ em, khóe miệng không khỏi giựt giựt, nhưng, cách anh uống thuốc thật sự rất gợi cảm.
Áo sơ mi bị kéo lên đến nửa cánh tay, yết hầu cuồn cuộn, đường nét cánh tay cầm ly nước thật ưu mỹ, gân xanh khẽ nổi lên.
Nhìn thấy anh uống thuốc xong, ánh mắt Diệp Giai Nhi lại nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ.
Huyên Huyên vỗ vỗ hai cái tay nhỏ bé, như đang nhìn anh hùng: “Chú giỏi quá, thuốc đắng như vậy mà chú cũng không chớp mắt uống hết!”
Cô bé sợ nhất là uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải bị mẹ ép, chú thì khác, không cần mẹ ép.
Đôi môi mỏng cong lên, Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, cơn sốt cao khiến cả người anh càng thêm lười biếng, giọng nói trêu người một cách vừa phải: “Chú là anh hùng sao?”
“Là siêu cấp anh hùng.”
Bế cô bé dậy, để cô bé ngồi lên eo mình, anh hỏi: “Siêu cấp đến thế nào?”
Suy nghĩ hồi lâu, bàn tay nhỏ bé của Huyên Huyên chỉ vào chiếc máy bay: “Cao bằng máy bay, to bằng Ultraman!”
Lồng ngực rung lên, tràn ra những tràng cười trầm thấp, Thẩm Hoài Dương dùng bàn tay to véo véo mặt cô bé.
Suy cho cùng cũng sốt hơi cao, không lâu sau, anh lại nhắm mắt, ngủ thiếp đi, Diệp Giai Nhi bế Huyên Huyên ra khỏi người anh.
Giấc ngủ này, Thẩm Hoài Dương từ lúc lên máy bay cho đến khi máy bay dừng lại đều chưa tỉnh dậy qua.
Cuối cùng, khi máy bay hạ cánh, Diệp Giai Nhi đẩy cánh tay anh mấy lần, mới lay được anh dậy: “Xuống máy bay thôi.”
Đứng dậy, Thẩm Hoài Dương bế lấy Huyên Huyên vào lòng, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, Diệp Giai Nhi muốn bắt taxi, nhưng Huyên Huyên lại ôm Thẩm Hoài Dương không chịu buông ra.
“Chú thật đáng thương, con muốn đi với chú, người của chú nóng quá, như cái bếp lò vậy!”
Thẩm Hoài Dương liếc cô một cái, lên xe, Huyên Huyên cũng ngồi vào, hết cách, Diệp Giai Nhi cũng ngồi vào theo.
Mùa hè ở thành phố S không thể so sánh với mùa hè ở Tân Hải, Tân Hải mưa liên miên, nhưng thành phố S vẫn mặt trời rực rỡ.
Trên đường đi, Huyên Huyên không ngừng hỏi thăm ấm áp, giống như một người lớn nhỏ, vừa đưa nước vừa sờ trán, còn nói mẹ thật xấu xa, không quan tâm chú gì hết, chú còn đưa áo cho mẹ nữa mà, vẻ mặt chê trách.
Xe dừng trước khu dân cư, đối diện là hiệu thuốc, Diệp Giai Nhi mua hai hộp thuốc đặt ở băng ghế sau, sau đó cùng Huyên Huyên rời khỏi.
Đang nghịch thuốc giữa các ngón tay, Thẩm Hoài Dương có thể cảm thấy hơi thở thoát ra từ lỗ mũi của mình rất nóng, tài xế nói: “Sếp, bà chủ kêu ngài về nhà họ Thẩm một chuyến.”
“Ừm...” Thốt ra một tiếng, anh nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Tô Tình đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy anh đi vào, hỏi: “Mấy ngày bận rộn lắm sao? Còn không về chung cư nữa?”
Anh đưa bàn tay to xoa xoa trán, gật đầu: “Có hơi bận, sao vậy, mẹ?”
“Mẹ muốn hỏi là quyền nuôi dưỡng con định thế nào rồi? Là cần hay không cần?”
Ngồi xuống sofa, anh uống một ngụm nước ấm, cổ họng có chút khàn khàn, đáp: “Không cần.”
Nghe vậy, Tô Tình khẽ sững sờ, biểu hiện trong khoảng thời gian đó không phải là luôn muốn có quyền nuôi dưỡng sao, sao lại không cần nữa?
Nhưng tốt nhất là không cần, sau này lấy vợ thì sinh bao nhiêu con cũng có, không cần quan tâm đứa kia.
“Giọng của con sao có chút không ổn vậy, cảm rồi đúng không, mau kêu bác sĩ tới khám xem.” Tô Tình vội nói.
Ở nhà một đêm, Huyên Huyên không ngủ với Diệp Giai Nhi, mà ngủ với Quách Mỹ Ngọc.
Đã lâu không gặp, Quách Mỹ Ngọc có chút nhớ nhung, Huyên Huyên cũng đòi ngủ cùng bà ngoại.
Tắm xong đang nằm thì có tin nhắn đến, cô bật điện thoại lên, là vài câu rất đơn giản: Ngủ rồi à? đã uống thuốc rồi…
Nhìn một cái, cô lại để điện thoại qua một bên, không quan tâm, thuốc đã mua rồi, anh có uống hay không là tự do của anh.