Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 214: Chương 214: Chúng tớ còn có thể quay về như trước đây không? một lúc sau lại có tin nhắn k




Một lúc sau lại có tin nhắn khác, cô cau mày mở ra xem: Thật sự ngủ rồi à?

Cô dứt khoác xóa hết tin nhắn, một lúc sau tin nhắn lại vang lên, cô biết là của anh nhưng cô không thèm xem.

Không cần xem, bởi vì trong lòng đã có quyết định rồi.

Sau đó, điện thoại không reo lên nữa, ánh mắt Diệp Giai Nhi khẽ động, cô nhắm lại, xoay người nằm nghiêng.

Hôm sau dậy sớm hơn, mở điện thoại xem giờ, bấm vào một tin nhắn, hai chữ: Ngủ ngon.

Tay cô đơ ra một lúc, không có cảm xúc gì lớn, nhìn thấy 5 giờ, vội vàng dậy, đánh thức Huyên Huyên, cô phải làm phù dâu, còn Huyên Huyên thì sẽ làm hoa đồng, đương nhiên không thể để muộn được…

Huyên Huyên hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, hai tay trắng nõn mềm mại dụi dụi mắt, thân thể nhỏ nhắn càng áp sát vào vòng tay của Quách Mỹ Ngọc, không chịu dậy.

Sợ bọn họ đánh thức, Diệp Giai Nhi cúi người, vỗ nhẹ lên lưng Huyên Huyên, nhỏ giọng nói: “Huyên Huyên, dậy đi, nghe lời, không phải con muốn làm hoa đồng sao?”

Kết quả là cô bé lại nhắm mắt, ậm ừ xê xích người về phía đó, không chịu dậy, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, cho dù cô có nói gì cũng không chịu dậy.

Không dỗ dành nữa, động tay trực tiếp bế cơ thể nhỏ bé của cô bé dậy, không ngờ cũng khá nổi cáu, hai cái chân nhỏ không ngừng đá lung tung.

Cưỡng ép đưa cô bé ra ngoài, Diệp Giai Nhi rửa mặt đánh răng, sau đó đưa cô bé đến chỗ Trần Diễm An trang điểm.

Cô ấy đã mặc xong váy cưới, lúc này đang trang điểm, quả nhiên vẫn không thay đổi phong cách trước đây, toàn bộ phía sau lưng đều hở, không phải là váy công chúa, mà là váy dài kiểu đuôi cá, khiến dáng người vốn dĩ đã có đường nét hút mắt của cô ấy càng thêm tinh xảo, toàn bộ cổ váy và đuôi váy đều là kim cương sao, giống như những vì sao trên bầu trời đều rơi xuống, vô cùng xinh đẹp.

“Oa, dì đẹp quá đi!” Huyên Huyên vốn còn đang ngái ngủ lập tức lấy lại tinh thần, không ngừng xoay quanh Trần Diễm An.

“Nào, lại thơm dì cái nào.” Trần Diễm An nghiêng mặt qua một bên.

Ngay khi cái miệng nhỏ nhắn của Huyên Huyên sắp dính vào cô ấy, Diệp Giai Nhi đã ngăn cô bé lại: “Đừng, mặt cậu mới trang điểm xong, muốn để nước miếng của nó làm hỏng à?”

Trần Diễm An mỉm cười xinh đẹp, cầm bó hoa trong tay, vặn eo lắc lư hông, làm dáng: “Tớ đẹp không?”

Diệp Giai Nhi liếc nhìn một cái, khóe mắt khẽ giật một cái, gật đầu cũng thành thật mà khen: “Đẹp, quá đẹp, kinh thiên động địa luôn.”

“Hừm, nói đi cũng phải nói lại, cậu và cậu cả Thẩm sao rồi, tớ đã nghe Hướng Không nói, cậu Thẩm đuổi theo cậu tới Tân Hải, rồi còn mặt dày vô sỉ nữa, các cậu không có chút tiến triển nào sao?”

“Dì ơi, mặt dày, rồi vô sỉ là gì ạ?” Nằm sấp trên bàn trang điểm, Huyên Huyên hỏi.

“Chính là không biết xấu hổ đó.”

Diệp Giai Nhi vừa thay lễ phục cho Huyên Huyên, vừa nói: “Tớ và Điền Quốc Gia sẽ sớm kết hôn thôi.”

Trần Diễm An sững sờ, nhưng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu chắc chắn, trong lòng cậu đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Ừm.” Cô gật đầu.

Trần Diễm An thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong ba người cô là người tâm ý kiên quyết nhất, cô làm gì cũng rất ít khi dây dưa không dứt khoác, chỉ cần đã là quyết định thì rất khó quay đầu.

Qua một hồi, Thân Nhã cũng đã tới, một khoảng thời gian không gặp, cô ấy lại gầy đi rồi.

Đã gần đến giờ, ba người cũng không tiếp tục nói chuyện mà tự mình trang điểm, bận rộn.

Sau khi bận xong, lại trở về nhà của Trần Diễm An, cô ấy nhất quyết muốn gả đi từ nhà mình.

Đến mười giờ, xe cưới chạy đến, Qúy Hướng Không đã ra tay là chơi sộp, xe sang đậu từ ngoài khu chung cư đến bên trong khu chung cư, khiến người trong khu chung cư đều ra ngoài hóng hớt, bàn tán xôn xao, nói con gái nhà họ Trần đã gả cho một đứa con rể có tiền.

Qúy Hướng Không mặc một bộ vest chỉnh tề, nhưng Thẩm Hoài Dương không đến, chỉ có Trần Vu Nhất đến, cũng trong một bộ vest chỉnh tề.

Chỉ là rõ ràng có thể nhìn ra được, Trần Vu Nhất đã thay đổi, anh ta luôn là người thích náo nhiệt nhất, thích đẩy bầu không khí đến cao điểm, nhưng hôm nay lại không có ồn ào.

Dù trông trưởng thành nhưng Diệp Giai Nhi suy cho cùng cũng cảm thấy anh ta đã thay đổi, không còn là Trần Vu Nhất như xưa nữa.

Có người làm ồn náo nhiệt, nhưng cũng chỉ là những trò đùa nhỏ, rất thuận lợi mà đón được cô dâu đi, nhưng có ba Trần và mẹ Trần khóc sướt mướt, không có nỡ.

Nơi tổ chức tiệc cưới là ở khách sạn, nhưng không phải bên trong khách sạn mà là khu vườn sau khách sạn, rất đẹp.

Ngay khi tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu, Thẩm Hoài Dương mới đến, anh mặc một bộ vest thẳng tắp, khi đôi mắt sâu thẳm rơi vào người Diệp Giai Nhi, đột nhiên nheo lại.

Chiếc váy phù dâu Trần Diễm An chọn cùng kiểu với váy cưới của cô dâu, nhưng chiếc váy phù dâu lại hoàn toàn hở lưng, lộ ra tấm lưng ngọc ngà trắng mịn, dài tới giữa mắt cá chân, khiến vòng eo vốn đã như liễu tơ của cô càng thêm mảnh khảnh.

Dưới ánh mặt trời, những vì sao kim cương trên chiếc váy trông càng thêm chói mắt và rạng rỡ, cả người cô như bừng sáng.

Ánh mắt rơi vào trên người cô thật chặt, như bị vấy bẩn, nhất thời không thể dời đi, khi nhận thấy ánh mắt của những người đàn ông xung quanh cũng đang rơi vào đó, nó bỗng trở nên âm trầm, giống như một cơn gió u ám, chỉ hận không thể móc hết tròng mắt của mấy người đàn ông đó ra.

Tuyên thệ, hỏi han, trao nhẫn, cuối cùng hôn nhau, tất cả đều đẹp, khi Trần Diễm An ném bó hoa, người bắt được là Diệp Giai Nhi.

Chớp đôi mắt đẹp, Trần Diễm An tiến đến gần Diệp Giai Nhi, ghé sát bên tai cô nói: “Ánh mắt của cậu cả Thẩm thật mãnh liệt, đến nỗi tớ cũng cảm thấy như bị nấu chín rồi vậy.”

Liếc nhìn cô ấy một cái, khi Diệp Giai Nhi thu lại ánh mắt, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và ôn nhu của anh, sau đó cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Điểm khác biệt so với đám cưới thông thường, là hầu hết những người được mời trong đám cưới đều là những người trẻ tuổi nên buổi trưa tổ chức tiệc rượu trong khách sạn, buổi chiều mới dùng bữa.

Ở tiệc rượu có rất nhiều món tráng miệng, trái cây, đồ ăn nhẹ, giai điệu du dương vang lên trong hội trường, đã có không ít người đang nhảy múa uyển chuyển.

Qúy Hướng Không và Trần Diễm An cũng vào sàn nhảy, Trần Vu Nhất nói với Thân Nhã đi vệ sinh một chuyến rồi rời đi.

Liếc nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Thân Nhã nói chuyện phiếm với Diệp Giai Nhi, nhưng vẫn chưa nói với Trần Vu Nhất về việc mình mang thai.

Mà mối quan hệ giữa cô và Trần Vu Nhất cũng đã xảy ra thay đổi, sẽ không bao giờ trở lại được như 4 năm trước, 4 năm trước còn đánh yêu mắng yêu, có nói có cười, giữa hai người căn bản không có chuyện gì không thể nói, cho dù là riêng tư đến đâu cũng có thể nói, đùa giỡn vui vẻ, hạnh phúc, chỉ hận một ngày không thể biến thành 48 tiếng, sau đó dính nhau như sam.

Nhưng hiện tại, thái độ của anh đối với cô vẫn luôn thận trọng, cho dù có chuyện gì, anh cũng sẽ không nói với cô.

Cô khó lắm mới bước ra khỏi cái hố sâu 4 năm trước, nhưng lại nhìn thấy những nhật ký chuyển khoản của anh cho Lâm Nam Kiều, còn có những bức thư do Lâm Nam Kiều viết.

Tuy miệng nói là tin, muốn cho anh thêm một cơ hội, nhưng cô lại cứ không nhịn được mà suy đoán dụng ý thực sự khi anh cất đi những bức thư đo, ngay cả bản thân cô cũng muốn biết, lúc này bản thân mình đã trở thành bộ dạng nào rồi nữa!

“Giai Nhi, giữa tớ và anh ấy còn có thể quay lại như trước đây không?” Câu này là cô đang hỏi Diệp Giai Nhi, nhưng cũng là đang hỏi chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.