“Nếu, bốn năm sau, anh ta không phản bội cậu về cả thể xác lẫn tinh thần, và cậu cũng định tha thứ cho anh ta chuyện bốn năm trước, thì tại sao lại không thể quay về như trước đây chứ?”
Thân Nhã cười khẽ, nói: “Thực ra quan hệ giữa cậu và cậu cả Thẩm tốt hơn nhiều so với giữa tớ và anh ấy, mặc dù hai người là kết hôn hợp đồng, nhưng cậu cả Thẩm đã nói những chuyện đó với cậu trước, sau khi Thẩm Hải Băng quay về, mặc dù giữa họ đã có vài hành động thân mật.
Nhưng đối với nam nữ trưởng thành mà nói thì những thứ đó đều không đáng nói, xét về thân thể, cậu cả Thẩm thực ra là rất sạch sẽ và ý thức. nếu không anh ta đã ở bên Thẩm Hải Băng, thay vì cứ liên tục quấn lấy cậu rồi... “
Hôm nay, nghe được quá nhiều lời nói tốt đẹp về anh từ miệng Trần Diễm An và Thân Nhã, Diệp Giai Nhi nhàn nhạt cười một cái.
“Ở hoàn cảnh như của tớ, còn có thể cho Trần Vu Nhất một cơ hội, nếu cậu còn yêu cậu cả Thẩm, thì sao lại không cho anh ta thêm một cơ hội nữa, lỗi anh ta phạm không có chí mạng như Trần Vu Nhất, điều quan trọng là anh ta đã nhìn nhận rõ tình cảm của mình.”
“Tớ không còn yêu anh ta nữa.” Diệp Giai Nhi phản bác.
“Giai Nhi, ánh mắt không lừa được người đâu, tớ quen biết cậu bao nhiêu năm rồi, người khác không nhìn ra, nhưng sao tớ lại không nhìn ra được? Cậu đối với anh ta ít nhiều gì cũng còn chút tình cảm, tình cảm anh ta dành cho cậu thì vừa nhìn là đã thấy.
Chỉ là trong cuộc hôn nhân trước đây rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ấm ức thì chỉ có cậu mới biết, những gì người khác thấy cũng chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, những khổ đau cay đắng trong đó, chỉ có bản thân mình.
Thực ra, Điền Quốc Gia cũng khá tốt, ở bên anh ta, cậu cũng sẽ yên tâm cả đời... “
“Tớ nhận ra, suy nghĩ của cậu ngày càng trở nên chín chắn hơn rồi.”
“Mọi thứ xung quanh đều đang thay đổi, mọi người cũng đang thay đổi, không thể nào không thay đổi được, đều sẽ thay đổi hết thôi.”
“Tớ kết hôn với Điền Quốc Gia, lúc đó mời cậu uống rượu mừng.”
“Được.” Nói xong câu này, trong lòng cô đã nói ra quyết định rồi.
Ở bên kia.
Trên hành lang nhà vệ sinh, Trần Vu Nhất bấm điện thoại, giọng nói của anh bất giác trở nên nhẹ nhàng: “Đến khách sạn nghỉ ngơi chưa?”
“Đến rồi, vừa tới, hôm nay đi thành phố L, cảnh sắc thật sự rất đẹp.” Bên đó truyền đến giọng nữ dịu dàng, e ấp yếu đuối, nhưng lại có sự quật cường kỳ lạ.
“Còn tiền thì sao, đã nhận được chưa?”
“Em chưa có xem, anh không cần chuyển tiền tới nữa đâu, bệnh của em đã gần khỏi rồi, có thể tự kiếm tiền rồi, anh đã nhận được món quà em gửi qua đường bưu điện cho anh chưa? Rất rẻ, nếu như anh không thích, thì nhìn một cái rồi quẳng đi là được.”
Trần Vu Nhất nhướng mày, trở lại vẻ cà lơ phất phơ trước đây: “Kêu một tiếng anh trai đi, anh sẽ nói với em là đã quẳng hay chưa.”
“Không cần, số lần anh gạt người quá nhiều, lần này em tuyệt đối sẽ không tin anh nữa, Trần Vu Nhất!”
“Ai ya, lại dám gọi thẳng tên họ rồi, ai cho em mượn lá gan vậy, mau kêu anh trai.”
“Hôm nay em mới đi sở thú, đương nhiên vua hổ muôn thú đã cho em mượn lá gan rồi…” Tuy là nói như vậy, nhưng tới cuối cùng, cô ta vẫn gọi một tiếng: “Anh trai.”
“Không có quẳng, đeo trên cổ tay này, đích thực là có hơi xấu, có chút không bắt mắt, nể mặt em lựa chọn tỉ mỉ, bổn thiếu gia cũng sẽ nhận.”
“Dẻo mồm, thật sự không cần tiền nữa đâu, qua khoảng thời gian nữa em sẽ về thành phố S, phải chuẩn bị đồ đạc đây, cúp máy nhé.”
Trần Vu Nhất nở nụ cười, trong đó mang đầy ẩn ý: “Lúc về tới nhớ gọi điện thoại, anh trai sẽ đến đón em.”
“Được rồi, cúp máy đây, tạm biệt, Vu Nhất.” Câu cuối cùng cô ta gọi rất nhẹ nhàng, như là chứa đựng vô số nỗi nhung nhớ.
“Tạm biệt.”
Khi Trần Vu Nhất quay trở lại đại sảnh, Diệp Giai Nhi đang lấy bánh ngọt cho Huyên Huyên, còn Thân Nhã thì đang ngồi trên ghế sofa một mình.
Đặt tay lên vai Thân Nhã, anh ta mở miệng nói: “Em muốn ăn gì không? Anh lấy cho em, điểm tâm, hay trái cây?”
“Lấy đại chút trái cây đi.” Thu lại suy nghĩ của mình, Thân Nhã mỉm cười nói.
“Được rồi, đợi chút.” Anh ta đứng dậy, lấy mỗi loại một ít về, lúc anh ta nhấc cánh tay lên, Thân Nhã để ý đến chiếc vòng trên cổ tay anh ta, làm bằng gỗ đàn hương đỏ: “Từ khi nào anh lại thích vòng tay như vậy rồi?”
Trần Vu Nhất bình tĩnh cười nói: “Vợ à, thư ký Cảnh ở văn phòng của bọn anh, em có biết không?”
“Sao thế?” Thư ký Cảnh là trợ lý của Trần Vu Nhất, bốn mươi tuổi, rất có năng lực.
“Cô ấy trước đây không phải đi thành phố L du lịch sao, lúc về có mang quà lưu niệm, tặng cho mỗi người trong văn phòng một sợi, có phải là rất không tệ không? Nếu em không thích, anh sẽ tháo ra.” Lúc nói, Trần Vu Nhất đã động tay định tháo vòng ra.
Thân Nhã ngăn anh ta lại: “Không phải em không thích, rất đẹp đó, chị Cảnh tặng mà, cứ đeo đi.”
Thư ký Cảnh là một người rất tốt, rất nhiệt tình khi gặp mọi người, cô đã đến công ty hai lần, không tệ chút nào.
Một khi đã nói dối một lần, sẽ ngày càng nói quen hơn, ví dụ như, Trần Vu Nhất.
Lúc này Huyên Huyên như diều bay trong gió, chạy lung tung trong đại sảnh, Diệp Giai Nhi bưng chiếc bánh ngọt cô bé muốn ăn, đuổi theo ở sau.
Vô tình, đụng phải một người, cô mở miệng xin lỗi.
Cô đụng phải một nam phóng viên, vừa nhìn thấy chính là cô, tia tối trong mắt nam phóng viên kia lóe lên vẻ hận thù, hôm nay đám cưới của Qúy Hướng Không đều là thoải mái livestream hiện trường.
Sau khi rộ lên thông tin mợ chủ nhà họ Thẩm hẹn hò riêng với người tình vào đêm khuya, bọn họ đã đến trường học phỏng vấn.
Anh ta cũng là một trong những người trong nhóm phóng viên, chính vì những người phía sau lao tới nên anh ta và máy quay đã đập trúng người cô.
Nhưng Thẩm tổng không hề phân rõ trắng đen, trực tiếp gọi điện đến công ty mà anh ta làm việc, anh ta bị sa thải, mãi không có công ty nào nhận, đợi sau khi Thẩm tổng ra nước ngoài, anh ta mới có đường sống.
Bây giờ, cô và Thẩm tổng đã ly hôn, anh ta nhất định phải trút cơn giận này.
“Mẹ, con muốn ăn dâu tây.” Chạy mệt rồi, Huyên Huyên lại chạy về, cái miệng nhỏ thở hổn hển, giống như bê con.
Véo cái cằm nhỏ của cô bé, Diệp Giai Nhi xiên cho cô bé một quả dâu tây, bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn.
“Đây không phải là vợ cũ của Thẩm tổng sao? Nếu tôi nghe không lầm, đứa trẻ này gọi cô là mẹ, cô Diệp, xin hỏi đứa trẻ này là của Thẩm tổng hay là con riêng với tình nhân vậy?” Giơ máy ảnh trên tay lên, nam phóng viên cố ý tăng âm lượng giọng, khiến những người xung quanh lũ lượt hướng mắt nhìn tới.
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, không để ý đến anh ta, kéo Huyên Huyên rời đi, hôm nay là đám cưới của Trần Diễm An, cô không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, có thể né được thì né.
Cô muốn né, nhưng có người lại không cho cô né, tiến lên một bước, nam phóng viên đã chặn đường cô: “Không lẽ là dã chủng sinh ra cùng với tình nhân sao?”
“Cảm phiền anh nói chuyện khách sáo tôn trọng một chút.”
“Nếu những gì tôi nói không phải là sự thật, tại sao cô Diệp lại phải để bụng chứ, đúng không?” Vẻ mặt và lời nói của người đàn ông càng trở nên mỉa mai sắc bén.
Đã có khá nhiều phóng viên đang quay phim rồi, nam phóng viên này cứ quấn lấy mãi không buông, đám người xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Cô bé, ba của cháu là ai vậy?” Sự chú ý của người đàn ông lại chuyển sang Huyên Huyên.