Huyên Huyên vẫn còn nhỏ, không hiểu dòng chảy ngầm giữa người lớn với nhau, chỉ ăn dâu tây: “Cháu có rất nhiều chú, không có ba.”
“Xem ra đúng là đồ con hoang, cuộc sống của vợ cũ Thẩm tổng đúng là không có chừng mực như trong lời đồn, đứa bé này cũng không biết giống ai.”
Diệp Giai Nhi trong lòng đã có một ngọn lửa đang bốc cháy, lạnh lùng nhìn phóng viên kia, lúc này, một bóng người cao lớn đi đến, trong tay Thẩm Hoài Dương cầm rượu, khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người phóng viên ở phía trước: “Lúc nãy anh nói cái gì con hoang, nói lại một lần nữa, lúc nãy tôi chưa nghe rõ…”
Giọng điệu không nặng nề, nhưng khiến người khác không khỏi ớn lạnh.
“Không nhìn ra con của tôi giống ai, ha, xem ra mắt anh có vấn đề không nhỏ.” Cúi người, bế Huyên Huyên vào lòng, giọng nói lạnh lùng của anh từ trong đôi môi mỏng phát ra.
Mọi người xung quanh vừa nhìn vào, quả nhiên ngoại hình của đứa nhỏ này giống Thẩm Hoài Dương đến sáu phần.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi vào người đám phóng viên, đôi mắt nheo lại, giọng nói lạnh lùng, lời nói phát ra.
“Đã có rất nhiều các bạn bè truyền thông ở đây như vậy, tôi sẽ tuyên bố một chuyện, Diệp Huyên Huyên là con ruột của tôi, còn có cổ phần của tập đoàn tài chính Thẩm thị dưới tên tôi, sang tên cho con bé 15 phần trăm cổ phần, đợi sau khi con bé trưởng thành sẽ lập tức có hiệu lực.”
Nghe thấy vậy, Diệp Giai Nhi vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, lông mày nhíu lại, anh có biết lúc này anh đang nói gì không?
Khuôn mặt tuấn tú mang theo sự lạnh lùng, từng từ từng chữ của anh đều tràn ngập cảm giác uy nghiêm không thể bỏ qua.
Mà những phóng viên kia càng chấn động, cầm máy ảnh lên chụp liên lục, tin tức lớn như vậy, có thể nói là đã khiến bọn họ trở tay không kịp, chắc chắn sẽ là tiêu đề ngày mai, áp đảo tin tức hôn lễ của cậu chủ nhà họ Quý.
Mười lăm phần trăm cổ phần Thẩm thị, đó là một số cổ phần rất lớn!
Quý Hướng Không lắc đầu, cậu Thẩm này không nói chuyện đã có thể thu hút sự chú ý của giới truyền thông, lần này vừa phát biểu, sự nổi bật hôn lễ của anh ta đã bị cướp mất.
Bên này,
Nhà họ Thẩm.
Tô Tình đang ở nhà họ Thẩm xem trực tiếp hôn lễ, sau khi nghe thấy tin tức chấn động này, cả người bà ta đột nhiên cảm thấy khó thở, ngực rất ngột ngạt.
Rốt cuộc thằng bé đang làm cái gì? Muốn tặng mười lăm phần trăm cổ phần của Thẩm thị cho cô bé kia? Có phải là bị điên rồi không?
Không phải không muốn quyền nuôi dưỡng đứa bé kia sao, lúc này đang làm cái gì? Lại nhìn thấy con tiện nhân đứng bên cạnh, Tô Tình càng tức giận, lúc này có phải trong lòng cô vui đến mức nở hoa rồi?
Lấy điện thoại ra, bà ta ấn một số điện thoại, gọi điện thoại, không lâu sau, điện thoại đã được kết nối.
“Hải Băng à, em vẫn còn đang ở Mỹ sao? Mau trở về đi, Hoài Dương thật sự đã điên rồi!” Tô Tình tức đến mức dùng tay khẽ đập vào ngực mình.
“Sao vậy, chị dâu?” Giọng nói của Thẩm Hải Băng vẫn giống như ba năm trước, không hề thay đổi.
“Em mau trở về đi, nếu không Hoài Dương sắp bị con tiện nhân kia còn có tiểu hồ ly do nó sinh ra câu mất hồn vía rồi, thằng bé lại đem mười lăm phần trăm cổ phần của Thẩm thị tặng cho đứa bé kia, đây không phải là điên thì là cái gì?”
Thật sự là điên rồi! Lúc này Tô Tình chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng vàng, cả người đều khó chịu, điên rồi, Hoài Dương chắc chắn là bị điên rồi!
Mười lăm phần trăm! Đó là mười lăm phần trăm cổ phần của Thẩm thị!
Bà ta không muốn nói với Thẩm Hải Băng chuyện này, nhưng ngoại trừ Thẩm Hải Băng, ở nhà họ Thẩm bà ta không tìm được ai để nói chuyện.
Nếu như nói chuyện này cho Trạch Hy, chắc chắn thằng bé sẽ không có phản ứng gì quá lớn, dù sao sẽ cảm thấy anh trai của anh làm rất đúng, làm rất tốt!
Tô Tình vẫn chưa quên bốn năm trước chính vì con tiện nhân kia, Trạch Hy mới làm ầm ĩ đến mức mối quan hệ với bà ta trở nên căng thẳng, bây giờ khó khăn lắm mới có chút dịu đi, không muốn bị phá hỏng nữa.
Mà Hoài Dương, đương nhiên sẽ càng không nghe lời bà ta, vì vậy, người bà ta có thể nói cũng chỉ có Thẩm Hải Băng thôi.
“Chị dâu, đó dù sao cũng là con gái của thằng bé, cháu gái của chị, tặng cổ phần cho con bé, cũng không phải cho người ngoài, chị không cần phải tức giận như vậy.”
Giọng nói dừng lại một chút, sau đó giọng nói của Thẩm Hải Băng mới từ trong điện thoại truyền đến.
“Chị vẫn chưa thừa nhận nó là cháu gái của chị, Hoài Dương không có ý định giành quyền nuôi dưỡng với con tiện nhân kia, nói như vậy, mười lăm phần trăm cổ phần xem như trực tiếp thuộc về con tiện nhân kia, bây giờ em vẫn còn chưa hiểu sao?”
Tô Tình có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thẩm Hải Băng sao lại ngốc như vậy, đơn thuần như vậy chứ?
“Bỏ đi, không nói những lời này nữa, em nói cho chị biết lúc nào em sẽ trở về.”
“Bây giờ em vẫn còn mấy vụ án chưa giải quyết xong, nếu như trở về, có lẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tô Tình lập tức có chút thay đổi, nói: “Chị phải nhắc nhở em một câu, khoảng thời gian này, Hoài Dương qua lại rất gần với con tiện nhân kia, em tự mình cân nhắc đi, chị cúp máy đây…”
Khách sạn.
Sau đó những chiếc máy ảnh đều chụp chính diện Huyên Huyên, ánh sáng trắng chói mắt khiến mắt Huyên Huyên có chút khó mở ra.
Từ nhỏ đến lớn, Huyên Huyên chưa từng gặp phải tình huống như thế này, cô bé có chút sợ hãi, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong lòng Thẩm Hoài Dương, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh.
Bàn tay lớn của Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ vào lưng cô bé, đôi mắt u ám rơi lên người đám phóng viên kia, không hề ngăn cản, mà cứ để cho bọn họ chụp.
Con gái của anh, cũng nên được tất cả mọi người ở thành phố S biết đến!
Nửa tiếng sau, dừng lại, sau đó tất cả phóng viên đều bị đuổi đi, đặc biệt là tên phóng viên lúc này làm khó Diệp Giai Nhi, quả thật có thể nói là bị bảo vệ lôi đi.
Quý Hướng Không và Trần Diễm An đứng bên cạnh nhau, nhìn cảnh tượng này, ấn tượng của Trần Diễm An với anh có chút thay đổi.
Mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, đó không phải là con số nhỏ, có thể cho Huyên Huyên nhiều như vậy, cô quả thật có chút thay đổi suy nghĩ.
Bế Huyên Huyên trở lại cạnh sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên vẫn vùi vào cổ Thẩm Hoài Dương, không chịu ngẩng lên, cô bé chỉ mới hơn ba tuổi, rõ ràng đã bị dọa sợ.
Thân Nhã đau lòng, đưa đồ ngọt, dâu tây cho cô bé, còn dỗ dành, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Sợ rồi?” Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô bé, bàn tay của Thẩm Hoài Dương khẽ cử động, đặt thân thể kia lên đùi.
Vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông ra, Huyên Huyên gật cái đầu nhỏ, bám chặt lấy, thật chói, mắt của cô bé sắp không nhìn thấy gì rồi, thật chói mắt, đám người kia thật đáng sợ.
“Có chú ở đây, có gió rồi, cùng nhau thả diều nhé?” Anh nói, giọng nói dịu dàng dỗ dành.
Nói đến nỗi lòng của mình, Huyên Huyên mới hé mắt ra, giọng nói non nớt: “Cháu muốn hai cái diều, mỗi tay một cái, xem ai bay cao hơn.”
“Ừm, ngoại trừ diều ngôi sao, còn muốn gì nữa?”
“Muốn cướp biển.” Cô bé ngoan ngoãn nép vào lòng anh, lông mi hơi ướt, nói ra yêu cầu.
Diệp Giai Nhi cũng lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt, cô có thể cảm nhận được, Huyên Huyên ngày càng bám anh, mà trên phương diện cư xử với trẻ con, cũng kiên nhẫn hơn so với sự tưởng tượng của cô, mặc dù có lúc tính tình không được tốt sẽ nạt nộ đứa bé.
Hóa ra, huyết thống thật sự không thể cắt đứt, cho dù từ nhỏ không sống cùng nhau, nhưng vẫn sẽ thân thiết hơn những người khác.
Nhìn cảnh tượng đối thoại của hai ba con ở trước mặt, Thân Nhã không khỏi có chút xuất thần, bàn tay đang buông thõng bên người bất giác rơi xuống bụng.
Cô đột nhiên nghĩ đến, đứa bé trong bụng cô là con trai hay con gái, có phải là sẽ đáng yêu như Huyên Huyên?
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh, lại phát hiện Trần Vu Nhất đã biến mất, cũng không nghĩ nhiều, cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm vào Huyên Huyên.
Trắng trẻo, mịn màng, quả thật rất xinh đẹp, sau này con của cô là con gái, có phải cũng sẽ như vậy?
Diệp Giai Nhi ngồi bên cạnh, ánh mắt thi thoảng lại rơi vào người Thẩm Hoài Dương, lông mày cô vẫn cau lại.
Rất nhanh màn đêm đã buông xuống, vốn dĩ là thời gian náo động phòng, Thẩm Hoài Dương nhếch đôi môi mỏng, hờ hững nói: “Vẫn phải lái xe, rượu thì miễn đi.”
“Lúc này cậu còn giả vờ cái gì, hiếm khi được náo nhiệt một lần, dù sao cũng là đêm tân hôn của tôi, cậu có uống hay không?” Quý Hướng Không nhìn anh.
Sao anh ta lại cảm thấy lúc này mình không có tự trọng, người khác không chơi, anh ta lại bắt người khác đến chơi anh ta, ngược lại chi bằng nhanh chóng đuổi tất cả bọn họ đi, sau đó một lần đến tận trời sáng.
“Cậu đã lên tiếng yêu cầu tôi như vậy, đương nhiên tôi không có lý do để từ chối, chỉ là, tốt nhất cậu đừng có hối hận…”
“.…” Quý Hướng Không rùng mình, anh ta, có chút hối hận rồi.
Mà Trần Vu Nhất ở bên cạnh chỉ nhìn và mỉm cười, không chơi đùa như trước đây, một lúc sau mới chêm vào một câu: “Tôi cũng hi vọng tốt nhất cậu đừng có mà hối hận.”
Đám đàn ông náo động phòng, Diệp Giai Nhi và Thân Nhã ngồi bên ngoài đợi.
Đúng lúc này, điện thoại ở trên sofa vang lên, Diệp Giai Nhi nhìn Thân Nhãn: “Điện thoại.”
Liếc nhìn, là số điện thoại lạ, không nhận, Thân Nhã chỉ nhìn, sau đó cúp điện thoại.
Tò mò nhíu mày, Diệp Giai Nhi nhìn cô: “Sao không nhận?”
“Là điện thoại của Trần Vu Nhất, kể từ lúc những tin tức kia bị lộ ra, giữa hai người bọn tớ đặt ra một quy định, không được phép lục lọi đồ đạc cá nhân của người khác, bao gồm nhận điện thoại hay xem tin nhắn, đã đồng ý, vậy thì nên làm đúng, đây là nguyên tắc làm người của tớ.”
Chỉ cần là chuyện đã đồng ý với người khác, chắc chắn sẽ làm được, đây là tính cách của Thân Nhã, cô không học được cách khéo đưa đẩy, chuyện có thể làm chắc chắn không từ chối, nếu như không làm được sẽ trực tiếp từ chối.
“Cậu vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này.” Diệp Giai Nhi có thể nhìn ra, cô nghĩ có lẽ Trần Vu Nhất cũng chính là một lần bốn năm trước.
“Mặc dù vẫn chưa nói cho anh ấy biết chuyện có đứa nhỏ, nhưng tớ muốn duy trì cuộc hôn nhân này, tu luyện trăm năm mới có thể chung thuyền, tu luyện nghìn năm mới có thể chung chăn gối, hơn nữa giữa muôn vạn người có thể tìm được người mình yêu, hơn nữa cũng là người yêu mình cũng là một duyên phận, tớ muốn cố gắng.” Thân Nhã cười, nụ cười rất rạng rỡ.
Thân Nhã lúc trước xinh đẹp, hoạt bát, cả người tràn đầy sức sống, nhưng cô ấy bây giờ thật sự đã trưởng thành.
Tính tình Trần Diễm An vốn cởi mở, náo động phòng cô ấy không sợ hãi, điềm tĩnh, không chút ngại ngùng, ngược lại còn có chút mê hoặc, sau khi mấy người bọn họ đã đánh cho Quý Hướng Không nằm bất động trên đất, mới hài lòng đi ra khỏi cửa.
Quý Hướng Không có chút thô lỗ chửi một câu, mẹ nó, thật ác độc mà!
Bốn người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, Huyên Huyên cũng đã mệt, được Thẩm Hoài Dương bế trong lòng, đột nhiên điện thoại của Trần Vu Nhất vang lên.