Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 217: Chương 217: Anh có thể giải thích một chút không? lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại h




Lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, lông mày Trần Vu Nhất khẽ động, nhìn Thân Nhã theo bản năng.

Thân Nhã đang khoác áo khoác cho Huyên Huyên, sợ cô bé lạnh, không hề chú ý đến hành động của anh ta.

Vì vậy, anh ta lùi về sau hai bước, nhận điện thoại: “Alo.”

“Vu Nhất, bây giờ em đã đến sân bay rồi, buổi trưa sau khi gọi điện thoại đến, em đột nhiên rất nhớ anh, sau đó mua vé từ thành phố L đến thành phố S, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy quá bốc đồng, có lẽ anh vẫn còn đang bận, em đi đến khách sạn rồi.”

“Em cứ ở sân bay đi, anh đến đón em.” Trần Vu Nhất có chút do dự, cuối cùng lên tiếng nói.

Sau đó, đi lên, anh đưa chìa khóa xe cho Thân Nhã: “Vợ à, anh phải đi đến sân bay đón một vị khách, em lái xe về nhà trước đi.”

“Mấy giờ anh về?” Thân Nhã cầm lấy chìa khóa xe.

“Vẫn chưa biết được, nhưng muộn nhất sẽ không quá mười giờ, yêu vợ.” Trong lúc nói chuyện, anh ta cúi người hôn lên môi Thân Nhã: “Lái xe cẩn thận.”

“Chú, xấu hổ quá, chú, xấu hổ quá.” Huyên Huyên cười khúc khích.

Thân Nhã đẩy anh ta ra, đưa tay lên vén tóc qua sau tai, cười nói: “Ở đây còn có trẻ con đó, anh đi đi.”

Chuyện công việc, cô chưa từng hỏi anh, đó thuộc về sự tự do và quyền lực của người đàn ông, cô không muốn giữ anh quá chặt.

Sau đó, sau khi ba người chào hỏi nhau, Thân Nhã lái xe rời đi, mà Diệp Giai Nhi muốn bế Huyên Huyên, Huyên Huyên lại không muốn, dính lấy Thẩm Hoài Dương, chú nói ngày mai muốn đi thả diều!

“Vậy anh đưa con bé đi đi, đợi đến khi tôi trở về Tân Hải sẽ đến đón con bé.”

“Ừ, cùng đi qua trước, có vài việc muốn nói với em, còn có trong chung cư vẫn còn mấy bộ quần áo của em và Huyên Huyên.” Anh nhìn cô với anh mắt thâm thúy.

Quả thật trong chung cư vẫn còn mấy bộ quần áo và túi xách của cô, gật đầu, cô bế Huyên Huyên qua, lên xe, đợi đến khi trở về Tân Hải, sẽ không có thời gian một mình chạy đến lấy.

Sân bay.

Đi một đôi giày cao gót màu vàng, mặc một chiếc váy voan dài đến mắt cá chân, buộc tóc đuôi ngựa, đung đưa, lộ ra cái trán nhẵn bóng, trong tay còn cầm vali.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng, nhận: “Vu Nhất.”

“Huyndai màu đen, biển số là 6330.” Trần Vu Nhất nói.

Cúp điện thoại, cô ta nhìn bốn phía xung quanh, lúc nhìn thấy chiếc Huyndai màu đen kia, lập tức đi qua, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phó lái.

Một chiếc xe Huyndai rất bình thường, đặt trong dòng xe cộ bình thường đến mức không ai thèm đặt vào mắt, mà giá trị cũng chỉ sáu bảy trăm triệu.

Chắc chắn không có ai nghĩ đến chiếc xe mà cậu chủ nhà họ Trần có tiếng ở thành phố S lái lại là chiếc xe như thế này, ai có thể nghĩ đến chứ?

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô, cách thành phố rất xa, hơn nữa còn là biệt thự biệt lập.

Đi vào biệt thự, Trần Vu Nhất lười biếng ngã xuống sofa: “Sau này trở về thành phố S thì cứ sống ở đây, chìa khóa.”

“Là tài sản dưới tên của anh?” Lâm Nam Kiều nhận lấy.

“Không phải, nhưng thuộc về tôi.” Trần Vu Nhất cởi áo vest trên người ra, cho dù trong xe bật điều hòa, vẫn đổ mồ hôi đầy người.

“Đi tắm trước đi, nhìn mồ hôi trên người anh sắp hun chết người ta rồi.” Lâm Nam Kiều cười, trên má có núm đồng tiền, khẽ véo cơ bắp ở eo anh,

Trần Vu Nhất cố ý nhích người gần về phía cô ta: “Nào, để anh xem em, có thể hun chết em không.”

“Được rồi, mau đi đi, đừng nghịch nữa.” Lâm Nam Kiều đẩy anh, khuôn mặt tràn đầy sự hờn dỗi.

Cả người toàn là mồ hôi quả thật có chút khó chịu, Trần Vu Nhất đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu.

Lâm Nam Kiều cũng đã tắm rửa, đôi chân thẳng tắp, trắng nõn của cô ta có một loại phong tình khác biệt, ngồi trên sofa, khẽ vỗ xuống bên cạnh, chớp mắt: “Nằm xuống, mát xa cho anh, vừa mới học được.”

Nở nụ cười lười biếng lại không đứng đắn, đầu Trần Vu Nhất gối lên đùi cô ta, hưởng thụ việc mát xa, cảm giác thoải mái khó diễn tả lan tỏa khắp cơ thể, đôi mắt hơi nheo lại.

Lâm Nam Kiều cúi đầu, áo dài tay trên người tuột xuống, phong cảnh trước ngực lộ ra rõ hơn, tròn trịa, trắng nõn, mềm mại kéo chiếc áo ngực màu đỏ.

Yết hầu khẽ động, Trần Vu Nhất ngồi dậy, cánh tay dài kéo cơ thể cô ta vào lòng, bàn tay ôm lấy eo cô ta, hôn lên.

Ưm, tiếp nhận, cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ vòng qua cổ anh ta, hôn một cách không thể tách ra, nồng nhiệt mà say đắm.

Cứ hôn như vậy, hai người không ai có ý định buông ra, đến tận một lúc lâu sau, Trần Vu Nhất buông ra, liếc nhìn thời gian, khẽ vỗ mặt Lâm Nam Kiều, lại khẽ hôn lên môi cô ta: “Phải đi rồi.”

“Áo vest.” Lâm Nam Kiều cũng không ngăn cản, đưa áo vest qua, đứng ở cửa biệt thự, nhìn anh ta rời đi.

Rời khỏi biệt thự, ngồi trên chiếc Hyundai màu đen, Trần Vu Nhất khởi động xe, trong đầu lại lóe lên khuôn mặt của Thân Nhã, anh cau mày, không nhìn ra được cảm xúc trong đó.

Lần đầu tiên người đàn ông ngoại tình luôn sẽ tự trách, hổ thẹn, bất an....

Lần thứ hai, mặc dù cơ thể không kích động, nhưng về mặt tinh thần, sự tự tôn và hổ thẹn của anh đã biến mất, thứ còn lại không gì khác chính là sự thận trọng.

Đến sau này, sẽ cảm thấy được niềm vui và hưởng thụ khi ở cùng nhau.

Có những lúc, chìm đắm là từng bước từng bước một.

....

Căn hộ chung cư.

Huyên Huyên đã ngủ, đặt lên trên giường, cầm lấy túi, còn có mấy bộ quần áo đã được gấp gọn, Diệp Giai Nhi muốn rời đi.

Khi đi qua phòng khách, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trên sofa, đã thay quần áo, đứng dậy, thân hình thẳng tắp, cao lớn đứng trước mặt cô, chặn đường.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Giai Nhi cau mày nhìn hành động này của anh.

Không trả lời, đôi lông mày dài và hẹp của anh khẽ động, sau một lúc, lòng bàn tay của anh mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt, vô cùng xinh đẹp.

Ngày càng không hiểu, cô nhìn anh: “Thẩm Hoài Dương, làm phiền anh có thể giải thích một chút mục đích hành động lúc này của anh?”

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, đồng tử của cô cứ như vậy bị rụt lại vào trong....

Ánh sáng phản chiếu trong mắt có chút nóng và khó chịu, nhìn Diệp Giai Nhi đến mức lông mày không khỏi nhướng ngày càng cao.

Anh....anh...rốt cuộc anh đang làm gì?

“Cuộc hôn nhân bốn năm trước, không có nhẫn kim cương, không có váy cưới, không có hôn lễ, càng không có sự chúc phúc của quan khách, bốn năm sau anh muốn tặng cho em chiếc nhẫn kim cương này, đeo lên tay em...”

Giọng nói từ tính của anh trầm thấp, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy hôn lễ của Quý Hướng Không và Trần Diễm An, nhìn Quý Hướng Không tuyên thề, chiếm hữu ôm Trần Diễm An vào lòng, sắc mặt rạng rỡ như mùa xuân.

Giây phút đó, trong lòng anh giống như bị trêu trọc, lúc ánh mắt rơi lên người cô, cô đang mặc chiếc váy phù dâu dài màu trắng, trong lòng hiện lên một suy nghĩ mãnh liệt lại điên cuồng.

Anh cũng muốn, hoàn toàn có được cô như vậy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.