Đến mức, anh sẽ đi tưởng tượng cảnh cô đeo nhẫn mà anh chọn, mặc chiếc váy cưới anh chọn, khung cảnh ấy dù chỉ là tưởng tượng thôi, cũng đã đẹp tới rung động lòng người.
Trong đầu giống như bị ném một quả bom, phát ra tiếng nổ vang trời, ngay sau đó là khoảng không trống rỗng.
Sau khi khoảng trống ấy kéo dài chừng năm sáu giây, Diệp Giai Nhi mới lấy lại được suy nghĩ kinh ngạc đã bay tới đâu của mình lại, chưa kịp nói gì, Thẩm Hoài Dương lại nói tiếp.
“Bốn năm trước, anh thực sự không yêu em, nhưng bốn năm sau, anh có thể khẳng định người anh yêu là ai, chuyện bốn năm trước anh sẽ không nhắc lại cũng như giải thích, mà từ nay về sau anh sẽ dùng hành động chứng minh những lời nói vừa rồi, còn nữa, ý định của anh rất rõ ràng, minh bạch rồi, chính là muốn em...”
Từng câu từng chữ nói rất từ tốn, nhưng lại trầm lắng như tiếng đàn piano bằng gỗ đánh sâu vào lòng người.
Cả người cô giống như bị hút vào đôi mắt ấy, cô nhìn anh, trái tim loạn nhịp.
Anh bước chân tới gần, bàn tay của Thẩm Hoài Dương nắm lấy tay cô, sau đó anh cúi xuống, đeo chiếc nhẫn kia vào cho cô.
Ngón tay cô vốn đã trắng nõn, tinh tế, dưới ánh sáng chiết xạ đủ màu của kim cương thì trông bàn tay cô lại càng đẹp hơn.
Giống như bị thứ gì sắt nhọn đâm vào hay bị bỏng tới, Diệp Giai Nhi chớp động đôi hàng mi rút tay về, tháo chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón tay, đặt lên trên ngăn tủ ở kế bên.
Sau đó, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, giơ tay phải tới trước mặt anh, để anh thấy rõ chiếc nhẫn vàng trên tay cô, mở miệng nói.
“Trong lòng tôi đã có chiếc nhẫn mà mình muốn, chiếc nhẫn kia của anh, tôi không cần cũng không muốn.”
Dứt lời, Diệp Giai Nhi im lặng, không thèm nhìn anh thêm cái nào nữa, mà bước thẳng ra phòng khách rời đi.
Cô vội vã rời đi, nhẫn để hụt, chỉ nghe đinh một tiếng giòn vang, nhẫn rớt khỏi tủ rơi xuống sàn đá cầm thạch.
Anh nheo mắt lại nhìn về phía trước, Thẩm Hoài Dương cứ như vậy nhìn chiếc nhẫn rơi trên đất, không nhặt lên, chỉ nhìn chằm chằm.
Hồi lâu sau, anh khom người xuống, nhặt nhẫn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong lòng tôi đã có chiếc nhẫn mà mình muốn, chiếc nhẫn kia của anh, tôi không cần, cũng không muốn...
Chiếc nhẫn mà cô muốn là nhẫn của Điền Quốc Gia, hay là, người cô muốn là Điền Quốc Gia?
Về phần anh, và cả nhẫn của anh, cô đều không cần, cũng không muốn?
Bàn tay cầm nhẫn của anh siết thành đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, nỗi bực dọc và ghen tị khó nói thành lời nảy mầm, lớn dần lên trong lòng anh.
Cổ họng Thẩm Hoài Dương chuyển động, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ âm trầm và lạnh lùng, bàn tay to giơ lên, ném thẳng chiếc nhẫn kim cương vào thùng rác.
Ngồi trên xe taxi, Diệp Giai Nhi nhìn ra ngoài cửa kính, trời tối lắm rồi, cô thất thần suy nghĩ miên man.
Cô cứ như vậy tới khi xe dừng cũng chưa lấy lại tinh thần, vẫn là tài xế xe taxi kêu mấy tiếng, mới kéo được suy nghĩ của cô về.
Nói tiếng xin lỗi, Diệp Giai Nhi gửi tiền xe cho tài xế, xuống xe, cả Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đều chưa ngủ.
Thấy cô một mình đi vào, Quách Mỹ Ngọc nhìn về phía đằng sau cô, nhíu mày: “Huyên Huyên đâu?”
“Anh ấy đón đi rồi, bọn con đã bàn xong, anh ấy có quyền tới thăm Huyên Huyên, còn quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên sẽ thuộc về con.” Cô cởi giày cao gót đang mang ra.
Quách Mỹ Ngọc tất nhiên biết “Anh ấy” là chỉ ai, chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Anh con đâu rồi?” Xoa đôi bàn chân ê ẩm, Diệp Giai Nhi ngồi xuống sofa, cô cầm lấy một miếng dưa hấu cắt sẵn để trên bàn.
“Ra ngoài với chị dâu con rồi, cậu ta biết chăm trẻ sao? Biết Huyên Huyên thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì sao? Huyên Huyên thấy cậu ta có sợ lạ không, liệu có khóc không?”
Toàn bộ tâm tư của Quách Mỹ Ngọc đều dành hết cho Huyên Huyên, bé con Huyên Huyên nhà bà từ nhỏ ngoại trừ chỗ này và Tân Hải, chưa bao giờ ngủ qua đêm ở chỗ nào khác, bà lo lắng.
“Mẹ, mẹ đừng lo, Huyên Huyên không có việc gì.”
“Vậy thì tốt.” Quách Mỹ Ngọc gật đầu, giống như nhớ ra cái gì, bà nói: “Mẹ và ba con đã tìm người chọn ngày tốt rồi, hai mươi ngày sau.”
Nghe vậy, bàn tay cầm dưa hấu của Diệp Giai Nhi sững lại, vẻ mặt cũng hơi cứng đờ ra: “Vậy sao?”
“Đúng thế, con với Quốc Gia sắp xếp việc của hai đứa đi, rồi mấy chuyện còn lại thì giao cho ba mẹ, ba mẹ cũng nghĩ rồi, họ hàng của ba mẹ đều ở Thành phố S, cho nên đãi tiệc ở Thành phố S vẫn tốt hơn, con thấy sao?”
Trong lúc ăn dưa hấu cô vô ý cắn phải đầu lưỡi, đau cực kỳ, hít hà một hơi: “Rất tốt.”
“Con tạm thời đừng đi dạy nữa, trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện phải làm lắm, không làm xuể đâu.”
“Vâng.” Nét mặt Diệp Giai Nhi cũng đã trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu: “Con biết rồi, ngày mai con sẽ về Tân Hải, cùng chuẩn bị với Quốc Gia.”
Quách Mỹ Ngọc gật đầu, ngồi trên sô pha lầm bầm: “Cũng không biết Huyên Huyên ăn gì chưa.”
Vẻ mặt Diệp Đức Huy cũng bất đắc dĩ, trong lòng hới nhớ đứa bé gái tinh nghịch kia.
Sau khi ngồi coi TV một lát với nhau, Diệp Giai Nhi trở về phòng, ngâm mình trong bồn tắm lớn ấm áp nửa tiếng sau mới đi ra.
Cô không cảm thấy buồn ngủ, ngồi trước cửa sổ, tùy ý lật cuốn sách trong tay, nhưng chỉ là lật trang sách thôi, trái tim không chỉ không bình tĩnh lại, mà ngược lại có chút... phiền muộn...
Mở cửa sổ ra, lẳng lặng nhắm mắt lại, Diệp Giai Nhi cảm nhận sự ấm áp cơn gió mang lại, dần dần trái tim cũng bình tĩnh trở lại.
Cô tự nhủ với lòng, từ bây giờ, cô phải dùng hết sức yêu Điền Quốc Gia...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc ăn sáng, Quách Mỹ Ngọc liền lải nhải với Diệp Giai Nhi, hỏi cô bao giờ thì đón Huyên Huyên về.
Đón về rồi cũng không cần dắt theo về Tân Hải, cứ để cô bé ở đây, để bà trông nom, Diệp Giai Nhi thì đi làm chuyện của mình.
Nhà trẻ nghỉ sớm hơn cấp 2 và cấp 3, còn hai ngày nữa, Huyên Huyên cũng nghĩ hè rồi, cũng không cần quay lại Tân Hải, cô nói: “Chờ anh ấy gọi cho con, con sẽ báo cho hai người, con đi chuyến bay 11 giờ, ăn sáng xong liền đi.”
Quách Mỹ Ngọc mặc kệ cô có đi hay không, mà nhấn mạnh lặp đi lặp lại nhiều lần kêu cô đón Huyên Huyên về.
Diệp Giai Nhi thấy dáng vẻ kia của bà vừa bất đắc dĩ, vừa cảm thấy buồn cười, cô có thể không về, nhưng Huyên Huyên nhất định phải về.
Ăn sáng xong, cô mang theo mấy thứ Quách Mỹ Ngọc chuẩn bị cho Điền Quốc Gia rời đi.
Ở chỗ khác.
Sau khi Huyên Huyên tỉnh lại, không thấy mẹ nhưng cô bé cũng không khóc nháo, ngược lại tự mình mặc váy, đi xuống lầu.
Thẩm Hoài Dương đang xem báo trong phòng khách, đôi mắt toát lên vẻ chăm chú, đầu đề của báo là tin tức ngày hôm qua anh chuyển cổ phần công ty cho Huyên Huyên.
Lấy tay dụi dụi mắt, Huyên Huyên trèo lên đùi của Thẩm Hoài Dương, hai tay ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ còn ngáp lên ngáp xuống.
“Chú ơi, tóc, chải tóc.”