Đặt tờ báo xuống, Thẩm Hoài Dương nhìn cái đầu nhỏ bù xù đang gối trên đùi mình, đã ngủ rồi, kiểu tóc của bé không còn hình còn dạng, rối bời giống y như là tổ chim.
Nhưng mà chải tóc hả?
Nheo mắt lại, anh nhẹ xoa xoa trán, cảm thấy chân mày của mình như đang co rút.
“Chú bị làm sao vậy ạ?” Vểnh cái miệng nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên có chút thất vọng.
Mày nhíu lại, cánh tay rắn chắc ôm Huyên Huyên đặt ở dưới đất, anh quan sát một chút rồi cầm lấy cái lược.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên người đàn ông làm loại chuyện này, có hơi lực bất tòng tâm, khó khăn lắm mới có thể chải được sợi tóc ở bên trái vào, bên phải liền trượt xuống, vừa mới chải bên phải lên thì bên trái lại rơi xuống, chải mãi mà tóc chẳng vào nếp.
Hơn nữa còn không khống chế được lực đạo, thỉnh thoảng tay sẽ kéo phải sợi tóc làm cho Huyên Huyên đau đến nỗi nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Đau quá...”
Cả nửa ngày sau, rốt cuộc Thẩm Hoài Dương cũng đã chải đầu xong rồi, mặc dù buộc tóc đuôi ngựa nhưng mà rõ ràng còn lệch sang một bên. Truyện Đô Thị
“Chú ơi, không đẹp.” Huyên Huyên nhìn cái gương, lắc lắc cái đuôi ngựa.
Quan sát một chút, đúng là Thẩm Hoài Dương cũng thừa nhận... không đẹp gì hết...
Chỉ là anh có thể buộc như vậy đã coi như rất tốt rồi, khóe mắt đảo qua cái lược, phía trên còn giữ lại vài sợi tóc, đều là bị anh kéo xuống.
Lúc này có tiếng chuông cửa truyền đến, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương lướt qua chút u ám, mắt nhìn thời gian, mới hơn tám giờ sáng, sớm như vậy đã đến đây rồi?
Tay tùy ý kéo cửa ra, lúc nhìn thấy Tô Tình đứng ở ngoài cửa, giữa hai hàng lông mày xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Mẹ.”
Bước vào nhà, Tô Tình vừa liếc mắt liền nhìn thấy Huyên Huyên đang chơi trò chơi ở trên ghế sofa, hàng lông mày tinh xảo nhẹ nhàng nhăn lại.
“Tại sao con lại không chịu thương lượng với mẹ chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có mà cứ quyết định như vậy?” Thẳng cho tới lúc này mới nhớ tới chuyện đó, trong lòng Tô Tình vẫn là một bộ lửa giận.
Tùy ý ngồi xuống, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, ánh mắt liếc nhìn Huyên Huyên đang vui vẻ chém hoa quả, khẽ động đôi môi mỏng, phun ra mấy chữ: “Quyết định đột ngột.”
Một câu này liền chặn miệng Tô Tình: “Vậy tại sao lại không muốn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ?”
“Mẹ, con hoàn toàn có thể tự mình quyết định chuyện này, những gì con đã quyết định rồi thì không cần thiết phải lấy ra để thảo luận lần nữa.”
“Đúng vậy, bọn con đều có thể tự mình đưa ra quyết định. Ba con có thể, con có thể, Trạch Hy cũng có thể, mẹ thì dư thừa.” Giọng nói của Tô Tình không khỏi lớn hơn.
Thân thể nhỏ bé của Huyên Huyên bị dọa run rẩy, Thẩm Hoài Dương ôm bé vào trong ngực, nhìn Tô Tình, thản nhiên nói: “Dọa đứa nhỏ rồi, mẹ, mẹ đến đây là vì chuyện này?”
Lồng ngực vẫn phập phồng vì tức giận, nghe thấy lời nói của Thẩm Hoài Dương, Tô Tình liền nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn, cho nên tạm thời kiềm chế những cơn lửa giận đó xuống.
“Ngày hôm nay Hải Băng trở về, chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ, cô ấy gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ đừng nói với con, sợ là con bận rộn.
Mẹ cảm thấy vẫn nên đến đây nói với con một tiếng, con đi đến sân bay đón người đi, mấy ngày nay cô ấy bận rộn căn bản không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại đi chuyến bay qua đêm trở về, vết sẹo ở trên mặt vẫn còn một ít, mẹ sợ là lần đầu tiên trở về sau bốn năm, cô ấy không được tự nhiên. Đưa đứa nhỏ cho mẹ, để mẹ chăm sóc.”
Nghe vậy, Huyên Huyên liền rúc ở trong ngực Thẩm Hoài Dương, ôm chặt lấy anh, hiển nhiên là không vui.
“Để con đưa con gái đi cùng.” Thẩm Hoài Dương nói, hiển nhiên là anh không có ý để Tô Tình chăm sóc cho Huyên Huyên.
Nghe nói như thế, Tô Tình nhìn Huyên Huyên, trong lòng dấy lên lửa giận. Nhìn bộ dạng đó của bé, bà ta có thể ăn bé được chắc? Quả nhiên là không biết làm người khác vui lòng chút nào.
Chẳng lẽ bà ta còn thiếu một đứa nhỏ à, sau này Hoài Dương lại kết hôn, bà ta sẽ được ôm cháu trai.
Tô Tình rời khỏi, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên đi khỏi chung cư, ngồi lên chiếc xe màu đen.
Anh ngồi trên vị trí điều khiển, mà Huyên Huyên thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cúi người xuống thắt dây an toàn cho bé, bé lại chuyên chú chém hoa quả không ngẩng đầu lên.
Ở sân bay.
Trên đường bị kẹt xe, chờ lúc đến sân bay thì đã gần mười giờ, sau khi cầm lấy vé thì ngồi ở một bên chờ đợi.
Mười giờ rưỡi, ở đại sảnh truyền đến âm thanh đăng ký, đứng dậy, Diệp Giai Nhi đi đến cửa phi cơ.
Chỉ là sau khi trong lúc vô tình ánh mắt của cô đảo qua một bóng người đang đưa lưng về phía mình, chân mày chau lại, bóng lưng đó làm cho cô có cảm giác rất giống với Thẩm Hải Băng.
Lại nhìn một hồi, cô tiếp tục bước lên phía trước, đứng trong hàng người chờ đợi kiểm tra.
Hàng người phía trước còn rất dài, Diệp Giai Nhi buồn bực chán nản nhìn xung quanh, khóe mắt lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang ôm Huyên Huyên đứng ở lối ra.
Cô nhíu mày, kinh ngạc khó hiểu, sau đó nhìn thấy bóng dáng màu trắng ấy đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hoài Dương rồi lộ ra một bên mặt, quả nhiên là Thẩm Hải Băng.
Chỉ nhìn thấy hai người bọn họ nói gì đó với nhau, sau đó Thẩm Hải Băng duỗi hai tay ra với Huyên Huyên.
Lúc đầu, Huyên Huyên vẫn còn có chút rụt rè, không chịu để cô ta ôm, không biết là Thẩm Hải Băng nói cái gì, thân thể Huyên Huyên mới lắc một cái để cô ta ôm.
Sau đó, ba người sóng vai đi khỏi, trai tài gái sắc, giống như là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Thu hồi tầm mắt, biểu cảm trên mặt Diệp Giai Nhi rất lạnh nhạt, cảm xúc không hề dao động, chỉ thờ ơ đứng xếp hàng chờ đợi kiểm tra.
Nếu như là bốn năm trước, chắc chắn là cô sẽ phẫn nộ, ghen ghét, tâm trạng trong lòng cũng lăn lộn giống như những con sóng lớn.
Nhưng mà bây giờ đã trôi qua bốn năm rồi, giữa hai người không còn liên quan nữa.
Rất nhanh liền đến lượt cô kiểm tra đăng ký, đợi đến lúc đến Tân Hải đã là ba giờ chiều. Cô đẩy cửa phòng ra, vừa hay nhìn thấy Điền Quốc Gia đang nỗ lực muốn đứng lên.
Mặc dù trên trán của anh ta vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng mà vẫn không thể nào đứng lên, có vẻ bất đắc dĩ và vô dụng, lại chậm rãi ngồi xuống.
“Đừng nản lòng, chỉ cần cố gắng rèn luyện thường xuyên, một ngày nào đó có thể đứng dậy được mà.” Cô mở miệng nói.
Nghe vậy, Điền Quốc Gia kinh ngạc xoay người lại: “Trở về từ lúc nào vậy, sao một chút âm thanh cũng không có?”
“Mới vừa về, nhìn anh đang luyện tập chân cho nên không có lên tiếng.” Diệp Giai Nhi đi vào trong phòng, vừa đi vào nhà bếp vừa lên tiếng: “Mấy ngày em không có ở đây, có đói bụng không?”
“Há cảo với mì tôm mà em chuẩn bị đủ để ăn một tuần, bây giờ mới có ba ngày trôi qua thôi, sao có thể đói được chứ?” Điền Quốc Gia cười.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Giai Nhi cũng nhịn không được mà cười thành tiếng: “Mặt của anh cũng không gầy, chắc là ăn được lắm nhỉ.”
Đúng là không thể đứng dậy, nhưng mà Điền Quốc Gia vẫn có thể dọn dẹp phòng ốc rất sạch sẽ tinh tươm, không có bộ dạng bụi bẩn dơ bẩn.
“Mẹ nói là bọn họ đã lựa chọn thời gian diễn ra hôn lễ, là mười ngày sau, còn nói là tiệc cưới sẽ được tổ chức ở thành phố S, anh có thấy chỗ nào không thích hợp không?”
Điền Quốc Gia lắc đầu, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua chân mình, tiếc nuối duy nhất của anh ta, điều mà anh ta cảm thấy không tiện đó chính là hai chân không thể đứng dậy nổi, không thể đứng lên làm chú rể giống như những người bình thường.
Nhìn ra tâm tư của anh ta, Diệp Giai Nhi ngồi xổm xuống nắm lấy tay của anh ta, mỉm cười nhẹ nhàng, di chuyển được chú ý: “Chuyện đó không quan trọng đâu, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, có được không?”