Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 117: Chương 117: Có nói chuyện gì với cậu không




“Đương nhiên là có liên quan rồi, hơn nữa có liên quan rất lớn đó, số tiền này là do cô Diệp mang tới.” Trong lòng Trần Vu Nhất bất bình, cũng cố ý mở miệng kích thích anh.

Quả nhiên là một giây sau, hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhăn chặt lại, âm cuối cùng trở nên trầm thấp hơn: “Tại sao cô ấy lại đưa số tiền đó đến đây?”

“Hình như là cô Diệp mượn Thân Nhã nhà tôi không ít tiền, ngày hôm nay trả trước ba trăm triệu, nói là số tiền còn lại để sau này sẽ trả.”

Lông mày càng nhíu chặt hơn nữa, Thẩm Hoài Dương không tiếp tục để ý tới Trần Vu Nhất, ánh mắt rơi ở trên người Thân Nhã: “Chuyện là vậy à?”

Thân Nhã gật đầu.

“Cô ấy mượn tiền của cô hồi lúc nào?” Thẩm Hoài Dương tiếp tục hỏi.

Suy nghĩ trong chốc lát, Thân Nhã nói: “Hình như là mấy ngày hai người trở về từ thành phố B đó.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương mím đôi môi mỏng, trong lòng rất khó chịu: “Cô ấy mượn cô bao nhiêu tiền?”

Cô là vợ của anh, rất cần tiền, nhưng mà từ xưa đến nay đều sẽ không mở miệng hỏi anh, mà lại tình nguyện mượn người ngoài...

Còn nữa, anh cũng đã đưa cho cô cái thẻ rồi, tại sao cô lại không lấy tiền trong đó?

Ý nghĩ này làm tâm trạng của anh như chìm xuống, càng nhiều hơn đó chính là cảm giác bực bội không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.

“Hai tỷ một trăm triệu, nhưng mà ngày hôm nay trả ba trăm triệu rồi.” Thân Nhã chỉ vào chồng tiền mặt ở trên giường.

Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương lấy tờ chi phiếu ra, tay trái lấy bút ký mấy chữ rồng bay phượng múa rồi đưa cho Thân Nhã: “Một tỷ tám trăm triệu, xóa bỏ số tiền còn lại mà cô ấy đã mượn.”

Thân Nhã không đưa tay nhận lấy mà lắc đầu: “Nếu như Giai Nhi đã muốn mượn tiền tôi, có trả thì cũng phải là do cô ấy trả.”

“Tôi là chồng của cô ấy, sao lại không thể trả giúp cho cô ấy?” Chất giọng trầm thấp của Thẩm Hoài Dương như là rít ra từ kẻ răng.

“Vậy thì giống như anh đã nói, nếu như anh là chồng của cô ấy, tại sao cô ấy lại không mượn tiền của anh mà lại phải đến mượn tiền của tôi chứ?”

Thân Nhã tiếp tục hỏi lại.

“Chắc chắn là cô ấy có lý do để làm như vậy, tôi rất hiểu tính tình của Giai Nhi, nếu như ngày hôm nay tôi nhận lấy số tiền đó của anh, e là sau này cô ấy sẽ không để ý tới tôi nữa. Với lại tôi cũng không thiếu chút tiền ấy.

Lúc đầu đưa cho Diệp Giai Nhi, tôi không cần cậu ấy phải trả lại, nhưng cậu ấy cứ kiên quyết phải trả, tôi cũng để tùy cậu ấy luôn.

Bởi vì con người cậu ấy không thích thiếu người khác cái gì, chỉ có như vậy, trong lòng cậu ấy mới thấy thoải mái, tôi muốn cậu ấy được sống thoải mái.

Với lại, nếu như sau này khi cậu ấy có gặp khó khăn thì cậu ấy mới có thể nói với tôi, sẽ không đẩy tôi ra khỏi thế giới của cậu ấy, cậu ấy là một người rất có nguyên tắc, với lại cậu ấy cũng chỉ xin giúp đỡ với người thân thiết nhất bên cạnh mình…”

Lời vừa mới nói ra, khóe miệng, gương mặt của Thẩm Hoài Dương lại càng âm trầm, cho nên bây giờ cô đang đặt anh bên ngoài thế giới của cô?

Không tiếp tục nói chuyện nữa, anh nhận lấy tài liệu của Trần Vu Nhất đưa cho, tùy ý ném tờ chi phí lên trên ghế sô pha, gương mặt trở nên u ám, di chuyển đôi chân dài chuẩn bị đi khỏi.

Nhưng mà giọng nói của Thân Nhã lại truyền tới từ đằng sau: “Anh tốt nhất vẫn nên lấy tờ chi phiếu đó đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nó đâu, nếu như anh cứ khăng khăng muốn bỏ lại, vậy thì tôi sẽ xé nó. Đồng thời, tôi sẽ không nói cho Giai Nhi biết chuyện này, cho nên cô ấy đương nhiên vẫn sẽ trả số tiền còn lại cho tôi.”

“…”

Rõ ràng là không thể trả số tiền này, đương nhiên là anh không vui, nhưng mà giữa hàng lông mày lại có mấy phần u ám và lo lắng.

Cuối cùng vẫn nhét tờ chi phiếu ở đó, dụng ý rất rõ ràng, Thân Nhã muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, cho dù có xé hay là giữ lại...

Ở một bên khác.

Diệp Giai Nhi đang chọn rau quả và thực phẩm tươi trong siêu thị ở phía dưới nhà, chỗ tốt của chung cư cao cấp chính là ở đây, vô cùng thuận tiện.

Về đến nhà, cô dự định đi hầm canh sườn, miệng vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên uống chút canh nhạt.

Để canh sườn hầm ở một bên, cô lại vội vàng nấu cơm, chuẩn bị xào vài món ăn.

Lúc đang thái thịt, cửa nhà mở ra, Thẩm Hoài Dương bước đến, cô cười một tiếng, mở miệng hỏi: “Về rồi à?”

“Ừm.” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt như có thâm ý nhìn chằm chằm vào cô.

Diệp Giai Nhi không phát giác ra, chỉ mặc tạp dề rồi ở đó bận đi bận lại: “Vậy anh đi rửa tay trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

Không hề rời đi, thân thể cao lớn của anh đứng dựa nghiêng qua bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cử động, lời nói rất âm trầm: “Tại sao lại không sử dụng cái thẻ mà tôi đã để lại cho em?”

Trong tay còn đang cầm thìa, nghe vậy, động tác trong tay Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, hời hợt nói: “Tôi cũng không cần phải dùng tiền, với lại cũng không mua cái gì, đương nhiên không cần phải dùng tới rồi. Anh cần cái thẻ hả? Để bây giờ tôi đi lấy cho anh.”

Nghe vậy, ngọn lửa giận đã đọng lại một ngày ở trong lòng Thẩm Hoài Dương rốt cuộc gần như bộc phát đến giới hạn, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt băng giá, anh lạnh lùng liếc nhìn cô, dường như là muốn nhìn thấu cô.

Cô đang lừa dối anh...

Anh đưa cho cô tấm thẻ đó trước khi cô vay tiền của Thân Nhã, đã có cái thẻ, tại sao lại còn phải mượn tiền của Thân Nhã?

Tình nguyện dùng tiền của Thân Nhã chứ không muốn dùng tiền của anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất giận và bất mãn, trong lòng cô, có phải là địa vị của anh không bằng Thân Nhã không hả?

Đúng lúc này đ,iện thoại di động chấn động một hồi, anh mới thu hồi con ngươi tràn đầy lửa giận, trên màn hình báo là Thẩm Hải Băng.

Ánh mắt hơi khựng lại một chút, ngón tay thon dài chuẩn bị xẹt qua, hình như là anh nghĩ tới cái gì đó, khóe mắt liếc nhìn Diệp Giai Nhi trong phòng bếp, sau đó anh đi đến cửa sổ sát đất khá xa nghe điện thoại.

Nhưng mà người nói chuyện không phải là Thẩm Hải Băng, mà là người giúp việc nhà họ Thẩm.

Bà ta nói không biết là lúc này Thẩm Hải Băng bị bệnh gì, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi trán, ngay cả đứng cũng đứng không được.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhanh chóng cúp máy, cầm lấy chiếc áo khoác màu xám rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Vô tình nhìn thấy hành động của anh, Diệp Giai Nhi đứng ở sau lưng nghi ngờ hỏi: “Bây giờ anh đi đâu vậy, cơm sắp chín rồi.”

Nhưng mà đáp lại cô chỉ là một giọng nói trầm thấp bay theo gió, mang theo chút gấp gáp: “Tạm thời ở công ty có một cuộc họp cần phải tham gia…”

Đợi đến lúc cô muốn mở miệng thì bóng dáng cao lớn ấy đã biến mất ở ngoài cửa.

Trong phòng bếp, canh sườn còn đang hầm phát ra mùi thơm ngào ngạt, cơm đã nấu chín, mấy món ăn cũng đã làm xong.

Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, Diệp Giai Nhi đột nhiên không có khẩu vị, quay người đi vào trong phòng khách, bật máy vi tính lên soạn bài.

Nếu như tạm thời có cuộc họp cần phải tham gia, một hai tiếng đồng hồ gì cũng sẽ kết thúc, dù sao thì bây giờ cô không có đói, vẫn nên chờ một chút.

Sau khi lên mạng, cô bắt đầu soạn bài.

Đột nhiên zalo lại vang lên, cô nhấp chuột mở ra, là của Thân Nhã gửi tới, một gương mặt tươi cười.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng trả lời một gương mặt tươi cười, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.

Thân Nhã: “Bây giờ Thẩm Hoài Dương có ở nhà không?”

Diệp Giai Nhi: “Vừa mới về nhà, bây giờ đã đến công ty rồi sao vậy?”

Thân Nhã: “Anh ta trở về có nói chuyện gì với cậu không?”

“Chuyện gì?”

“Không có chuyện gì đâu, bây giờ cậu đang làm gì vậy?”

“Đang soạn bài.”

“Quả nhiên là giáo viên ưu tú của nước T, phải lấy cậu làm gương, phải học tập giống như cậu. Được rồi, cậu làm đi, tớ offline trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.