Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 118: Chương 118: Trong lòng cô đều là ý kiến




“Nhận được sự khích lệ của cậu, tớ cũng offline đây.”

Diệp Giai Nhi có chút bất đắc dĩ, bàn tay nhanh chóng đánh chữ.

Chương trình học hiện tại cũng không phải là quá nhiều, cho nên chuẩn bị bài cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nội dung tương đối ít.

Căn nhà lớn yên tĩnh như thế, chỉ có âm thanh cô đang gõ bàn phím quanh quẩn trong phòng.

Trước kia không cảm thấy cái gì, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy thậm chí ngay cả âm thanh đánh chữ cũng rõ ràng, vang dội như vậy.

Lại trôi qua một lúc, chương trình học đã được chuẩn bị xong rồi, nhưng mà vẫn không cảm thấy đói bụng, đi ngủ thì đương nhiên cũng ngủ không được, thế là cô ngồi ở trên ghế sô pha thuận tiện mở tivi ra.

Dù là phim sitcom, phim dài tập hay là hài kịch, cô đều không có hứng thú cho lắm, lúc bấm vào bài giảng pháp luật, cô liền ấn cái điều khiển.

Bài giảng pháp luật cũng không ngắn, một câu chuyện hoàn chỉnh kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh cao từ sàn nhà đến tận trần nhà trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi tối rồi.

Lúc bình thường, cô đều lên giường đi ngủ vào lúc mười giờ, ngày hôm nay đã vượt qua thời gian thường ngày, cho nên lúc này cô mới cảm thấy trong bụng truyền đến cơn đói.

Lại nhìn thời gian một lần nữa, cô đứng dậy, xới bát cơm nhỏ, còn có một chén canh sườn nhỏ, một mình ngồi ở bên cạnh bàn ăn, yên tĩnh ăn.

Mà từ đầu đến cuối cửa phòng vẫn không vang lên, cuối cùng, cô chờ đến lúc mười một giờ.

Bởi vì ngày hôm sau còn phải đến trường học đi dạy, nếu như ngủ quá muộn thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Cơm canh trong phòng bếp vẫn còn đang giữ ấm, nhưng mà thấy tình huống này chắc là anh sẽ không ăn, cô đi vào phòng bếp dọn dẹp toàn bộ đồ ăn, rồi sau đó mới lên giường, nhưng mà vẫn không yên lòng.

Sờ lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường, Diệp Giai Nhi kéo tới số điện thoại của anh, sau đó đặt ở bên tai, im lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua một lúc, rốt cuộc điện thoại cũng đã được kết nối, trên gương mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, cô hỏi: “Lúc nào thì anh về?”

Từ lúc anh đi ra ngoài đến bây giờ cũng đã bốn tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ cuộc họp vẫn còn chưa xong nữa?

“Còn có một dự án quan trọng cần phải bàn luận, chắc là tối nay sẽ không về.” Giọng nói của anh rất trầm thấp, nếu như cẩn thận nghe thì có thể nghe được sự kiềm chế trong đó.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khẽ giật mình, một lúc sau lại nói: “Vậy anh ăn tối chưa?”

“Rồi…”

“Vậy được rồi, chắc là bây giờ mọi người đang rất bận, tôi sẽ không làm phiền nữa, anh ngủ ngon, cúp máy đây.” Cô rất thức thời mà nói.

“Ngủ ngon, mợ Thẩm.” Như có như không, trong giọng nói của anh xen lẫn chút dịu dàng.

...

Trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Thẩm Hải Băng nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cô ta trắng bệch không có màu máu, thậm chí những sợi tóc rũ ở bên trán cũng trở nên ẩm ướt.

Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cũng không ăn uống đầy đủ, cho nên đã bị ruột thừa.

Lúc này vừa mới phẫu thuật xong, cắt ruột thừa ra.

Vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy anh đứng trước phòng bệnh, loại cảm giác thỏa mãn và ỷ lại phát ra từ tận đáy lòng, là thứ mà không có ai hiểu được.

Nhưng mà Thẩm Hoài Dương lại không nhìn thấy cô ta tỉnh dậy, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô ta.

Đôi môi hơi cử động một chút, lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại di động của anh lại vang lên, chỉ nhìn thấy anh đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại. Lúc này, gương mặt luôn lạnh lùng nghiêm túc của anh lại trở nên dịu dàng.

Chẳng biết tại sao, vốn dĩ giọng nói của anh trầm thấp và rất ngột ngạt.

Hơn nữa, rõ ràng là anh đang ở bệnh viện, nhưng mà anh lại nói với người trong điện thoại rằng mình đang thảo luận dự án quan trọng.

Trong lòng của cô ta dần dần xuất hiện một suy nghĩ, người gọi điện thoại đến không phải là Diệp Giai Nhi đó chứ?

Sau đó, câu nói sau cùng của anh đã xác nhận những suy đoán trong lòng cô ta, cô ta có thể nghe thấy anh dịu dàng nói ra ba chữ mợ Thẩm...

Cô ta bị bệnh, anh chạy đến từ trong nhà, đồng thời còn nói dối với Diệp Giai Nhi, còn trông chừng cô ta hồi lâu ở đây. Theo lý thuyết, cô ta nên vui vẻ mừng rỡ, nhưng mà lúc này cô ta lại không có cảm giác đó.

Con người Thẩm Hoài Dương vốn dĩ không thích nói dối...

Anh căn bản không cần thiết phải nói dối với Diệp Giai Nhi, hoàn toàn có thể có gì nói đó với Diệp Giai Nhi, giống như trước kia, một là bạn không có quyền hỏi, hai là trực tiếp nói cho Diệp Giai Nhi biết cô ta đang nằm viện.

Nhưng mà trong hai thứ này, anh chẳng chọn cái nào hết, mà lựa chọn nói dối.

Điều này đã nói rõ một vấn đề, anh cố ý giấu diếm sự thật, về phần tại sao lại giấu giếm, đương nhiên là sợ Diệp Giai Nhi biết.

Hiển nhiên, trong lòng của Hoài Dương đã nảy sinh cảm giác với Diệp Giai Nhi, còn có quan tâm.

Trước kia cô ta cố chấp không chịu chấp nhận, nhưng mà bây giờ sự thật đã phơi bày trước mắt, cô ta không thể không tin.

Có một câu nói rất chính xác, đó chính là thời gian có thể vun đắp mọi thứ, bao gồm cả tình cảm.

Buổi tối, Hoài Dương và Diệp Giai Nhi chung giường chung gối, ban ngày thì cùng nhau ăn cơm, thời gian dần dần trôi qua, hai người sẽ càng ngày càng quen thuộc với đối phương.

Đối với cô ta mà nói, đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.

Tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi quần tây, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương quay lại, đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang nhìn mình chăm chú, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Tỉnh rồi?” Anh khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ừm, lúc nãy người gọi điện thoại tới là Giai Nhi hả?” Thu hồi suy nghĩ, có một nụ cười gượng xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt của cô ta.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhíu mày một chút, nhẹ gật đầu.

“Nhưng mà tại sao cậu lại phải nói dối với Giai Nhi cơ chứ?” Thẩm Hải Băng cố ý hỏi như thế, thật ra thì cô ta rất muốn biết anh sẽ trả lời cô ta như thế nào.

Không trả lời lại, đôi mắt sắc bén của Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, một tia u ám nhanh chóng lướt qua, sau đó di chuyển chủ đề: “Có muốn uống nước không?”

Cảm giác thất vọng được bộc lộ không hề che giấu, Thẩm Hải Băng gật đầu, là anh không muốn trả lời, hay là không biết phải trả lời như thế nào, cho nên mới có ý di chuyển chủ đề?

Rót một ly nước ấm cho cô ta, anh ngồi ở trên ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, trong tay đang lật xem tài liệu.

“Chị dâu cũng đã nhập viện rồi, cậu có biết không?” Uống một hớp nước nhỏ, Thẩm Hải Băng nói.

Cây bút ở trong tay hơi khựng lại, ánh mắt đang rơi vào tài liệu của Thẩm Hoài Dương đã nâng lên: “Chuyện khi nào?”

“Là ngày hôm trước, cũng là trong bệnh viện này, nếu như cậu có thời gian thì đi thăm chị ấy đi. Trạch Hy đi rồi, trong lòng của chị ấy không thoải mái.”

“Ừm.” Trong đôi môi mỏng tràn ra một tiếng hừ nhẹ, anh nói: “Một lát nữa tôi sẽ đến đó thăm bà ấy.”

Vừa mới nói xong, anh không tiếp tục mở miệng nữa, Thẩm Hải Băng cũng không nói cái gì, uống ly nước ấm, cuối cùng, anh mắt lại rơi trên người anh.

Không chỉ là trong lòng của Tô Tình không thoải mái, trong lòng của cô ta cũng rất khó chịu, nhưng mà cô ta khó chịu thì có thể nói với ai đây chứ?

Ai cũng không thể!

Một lát sau, Thẩm Hoài Dương đến phòng bệnh của Tô Tình.

Đêm đã sâu, nhưng mà bà ta vẫn còn chưa ngủ, đang dựa vào đầu giường, không biết là suy nghĩ cái gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình nhìn qua thì thấy Thẩm Hoài Dương, đầu tiên là bà ta hừ lạnh một tiếng, sau đó mới bất mãn nói: “Con còn nhớ tới có người mẹ này nữa à, sao con biết mẹ nhập viện vậy?”

“Nghe cô nói.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương đạm mạc, anh ngồi xuống ở bên giường.

“Hải Băng?” Tô Tình cau mày.

“Vâng, cô ấy bị đau ruột thừa, người giúp việc gọi điện thoại cho con, con đưa cô ấy đến bệnh viện, vừa mới làm phẫu thuật xong.” Anh giải thích ngắn gọn mà rõ ràng.

“Hóa ra là như vậy.”

Tô Tình gật đầu, nhưng mà lại oán giận nói.

“Mấy ngày nay làm phiền Hải Băng quá rồi, vừa mua đồ ăn giúp cho mẹ, vì để phù hợp với khẩu vị, một bữa cơm mà cô ấy đã phải chạy ra chạy vào mấy lần, còn đặt không ít hoa tươi ở trong phòng cho mẹ, đúng là làm cô ấy mệt nhọc. Tốt hơn mợ Thẩm của con mấy trăm lần, mẹ chồng bị bệnh, làm con dâu mà không đến đây thăm gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.