Mấy ngày nay hảo cảm trong lòng bà ta đối với Tô Tình tăng lên nhanh chóng, mà đối với Diệp Giai Nhi thì lại hạ thẳng xuống.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng xoa nắn mi tâm, giọng nói của Thẩm Hoài Dương thoáng nặng nề: “Cô ấy không biết là mẹ đang nằm viện, nếu như biết thì tất nhiên sẽ không như vậy rồi, cô ấy luôn là một người hiểu chuyện.”
Hiểu chuyện hả? Tô Tình lại cảm thấy hai chữ này vô cùng buồn cười, nhưng mà không biểu lộ ra ngoài, chỉ nói: “Hoài Dương, lúc đó con kết hôn với cô ta không phải là bởi vì đứa nhỏ ở trong bụng à, nếu như đứa nhỏ được sinh ra, vậy thì lúc nào con sẽ ly hôn với cô ta?”
Người phụ nữ này căn bản không thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm.
Mới gả vào nhà không được bao lâu, vậy mà lại làm nhà họ Thẩm xáo trộn như thế, nếu như cứ tiếp tục như vậy trong thời gian lâu dài, thế thì nhà họ Thẩm sẽ trở thành như thế nào đây?
Với lại người phụ nữ này căn bản không xứng với Hoài Dương, phải ly hôn càng sớm càng tốt.
Nghe vậy, một cảm xúc bực bội không thể nói thành lời xuất hiện trong lòng anh, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương có mấy phần thâm trầm, còn có vẻ không vui, trong lòng từ chối đề tài này theo bản năng: “Trong lòng con tự có tính toán.”
“Vậy thì con tính như thế nào, nói ra cho mẹ nghe một chút đi, để mẹ cũng có thể hiểu.” Tô Tình vô cùng tò mò, sau đó lại nói: “Mẹ thấy cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ, nhân phẩm cũng không có gì đặc biệt, luôn làm mấy cái chuyện đong đưa kia, vẫn nên nhanh chóng ly hôn đi.”
Nghe thấy những hình dung về cô từ trong miệng Tô Tình, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt lại, trong đó còn ẩn chứa mấy phần không kiên nhẫn và bất mãn.
“Trong lòng con hiểu rõ cô ấy là người phụ nữ như thế nào!”
“Hiểu rõ hả?” Sắc mặt của Tô Tình khá oán giận, vô cùng không đồng ý mà nói: “Có một vài người phụ nữ giấu cái đuôi của mình quá kĩ, bình thường sẽ không tùy tiện bộc lộ ra ngoài, mẹ đã gặp quá nhiều người phụ nữ trong ngoài không giống nhau, nhiều vô số kể.”
Phụ nữ như thế giống như là một con cáo chín đuôi, có chín cái đuôi, chỉ lộ ra một cái ở trước mặt của người đàn ông, nhưng mà chín cái đuôi ở phía sau đang giương nanh múa vuốt.
“Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc, bác sĩ nói tình trạng của mẹ như thế nào?” Thẩm Hoài Dương trực tiếp nói, cắt ngang chủ đề đó.
Chủ đề bị cắt ngang, Tô Tình có chút bất mãn, nhưng mà cũng không tiếp tục nói nữa: “Bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”
“Được rồi.” Anh đáp lại: “Để con đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ…”
Nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Tô Tình uống một ngụm nước ấm để ở trên bàn.
Rõ ràng là hiện tại Hoài Dương không thích phải bàn luận chủ đề này, mà bà ta cũng không biết trong lòng anh có tình cảm gì với người phụ nữ đó.
Có đôi khi bạn không thể nói quá nhiều lần về chuyện đó, nếu không, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, phản cảm.
Cho nên phải có chừng mực.
...
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy rửa mặt rồi đi vào trong phòng bếp, đồ ăn mà cô chuẩn bị tối ngày hôm qua vẫn còn y nguyên, không hề động vào một chút nào, hiển nhiên là cả đêm hôm qua anh vẫn chưa về nhà.
Cũng không biết là hợp đồng ở công ty quan trọng cỡ nào, vậy mà một đêm không về.
Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cô đi vào trong phòng bếp nấu cháo loãng, sau khi ăn xong thì đến trường học.
Khoảng thời gian này, cô cảm thấy hành động của mình không còn linh hoạt như trước kia, có hơi vụng về rồi.
Cũng đúng thôi, bụng đã bốn tháng rồi, cũng nên dần dần lộ ra.
Quần áo ở trong nhà cũng đã không còn mặc vừa nữa, mấy ngày nay phải đi ra ngoài mua đồ cho bà bầu.
Buổi trưa, Diệp Giai Nhi bắt xe đi đến bệnh viện, đã hơn một tháng rồi không tới bệnh viện kiểm tra, hôm nay dù có bỏ ra chút thời gian thì cũng phải đi một chuyến.
Cô đi đến khoa sản, người hơi đông, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh mà chờ đợi.
Ngoại trừ cô ra, trên ghế dài còn có hai cô y tá khác đang ngồi đó, bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.
“Được rồi được rồi, để chiều nay lại nói chuyện tiếp đi, bây giờ tôi đi đổi thuốc cho mợ Thẩm đã.” Một cô y tá trong đó đứng dậy nói.
“Mợ Thẩm nào vậy? Còn gọi đâu ra đấy?” Một y tá khác lại nói.
“Ở thành phố S này có mấy người được gọi là mợ Thẩm cơ chứ?” Y tá tức giận nói.
“Cũng đúng thôi, có thể danh phù kỳ thực, có quyền còn có tài lực, mợ Thẩm cũng chỉ có một người mà thôi. Bà ấy là bệnh nhân quan trọng, cô đừng có làm chậm trễ thời gian, đi nhanh lên đi.”
Diệp Giai Nhi có thể nghe thấy lời này rất rõ ràng, mợ Thẩm không phải là Tô Tình hả?
Nhưng mà bà ấy vào bệnh viện lúc nào vậy?
Về tình về nghĩa, đúng là cô nên đến thăm hỏi Tô Tình một chuyến, bởi vì dù sao thì Tô Tình cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô.
Nhưng mà cô với Tô Tình lại không hòa thuận, bát tự tương khắc, nếu như đến đó tất nhiên sẽ không thiếu một phen châm chọc khiêu khích.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như không qua đó nhìn một chút thì đúng là chẳng ra làm sao, không hợp thì không hợp, nhưng mà đạo lý đối nhân xử thế vẫn phải hiểu.
Đợi sau khi làm kiểm tra xong rồi, Diệp Giai Nhi đi đến cửa hàng ở bên cạnh bệnh viện để mua một giỏ trái cây, còn có một bó hoa tươi.
Sau khi hỏi rõ phòng bệnh của Tô Tình, cô trực tiếp bước vào, cửa phòng bệnh mở rộng, cũng không có đóng lại, có thể nhìn thấy y tá đang đi tới đi lui.
Thế là không gõ cửa liền cất bước đi vào, mở miệng gọi, có hơi khó chịu mà nói: “Mẹ.”
Nghe vậy, sắc mặt cô Tô Tình đột nhiên thay đổi, trên gương mặt vốn có nụ cười trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, không hề che giấu vẻ chán ghét, nhưng mà trước mắt của y tá thì lại không thể phát tác, thế là đành phải kiên nhẫn chịu đựng, thái độ cao quý lạnh nhạt: “Đến rồi à.”
“Vâng.” Diệp Giai Nhi đưa tay đặt trái cây ở một bên, sau đó mới hỏi y tá ở bên cạnh về tình hình của bà ta.
Tô Tình lại càng cảm thấy Diệp Giai Nhi là hổ vàng đến chúc tết gà trống, không có ý tốt, cảm giác chán ghét ở trong lòng lại càng sâu sắc hơn.
Đợi y tá vừa mới đi ra, sắc mặt của bà ta liền thay đổi, từ ngữ cũng không còn khách khí: “Ra ngoài!”
Diệp Giai Nhi nâng mặt lên: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con sao?”
“Trong phòng bệnh này ngoài trừ tôi với cô ra thì còn có ai nữa?” Tô Tình lạnh lùng hỏi: “Cũng không biết rốt cuộc ba mẹ như thế nào lại có thể dạy dỗ ra một người phụ nữ như cô.”
Tôn trọng bà ta là người lớn, Diệp Giai Nhi không so đo, cô chỉ hỏi: “Mẹ có muốn ăn táo không, để con gọt cho mẹ.”
“Cô vô liêm sỉ như vậy luôn à? Không nghe thấy tôi kêu cô bước ra khỏi phòng bệnh của tôi hả, cũng chỉ có ba mẹ có phẩm hạnh không đoan chính thì mới có thể sinh ra một đứa con gái như thế.”
Thái độ của Tô Tình càng lúc càng kém, lời nói nói ra cũng vô cùng khó nghe.
Rốt cuộc, câu nói này đã khiến cho Diệp Giai Nhi cảm thấy bất mãn: “Mẹ có từng gặp ba mẹ của con chưa, làm sao mẹ biết ba mẹ của con phẩm hạnh không đoan chính?”
“Người lớn đang nói chuyện, đến lượt cô xen vào hả?”
“Vậy thì cũng phải xem người lớn đang nói cái gì, nếu như phù hợp với tình hình thực tế thì đương nhiên con sẽ không nói một câu nào, nhưng mà nếu như không đúng, đương nhiên con có quyền để phản bác.” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti nói từng câu từng chữ, nhấn nhá rất rõ ràng.
Không thể nghi ngờ, câu nói này đã đốt cháy lửa giận trong lòng Tô Tình, giọng nói trở nên có chút bén nhọn: “Cút ra ngoài!”