Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi chạy ra thì đã nhìn thấy cảnh tượng tư thế.
Máu, máu đỏ rực, không biết là máu của Điền Quốc Gia hay là máu của Huyên Huyên, đã không phân biệt được rồi.
Điền Quốc Gia cũng không cử động, ngay cả Huyên Huyên luôn hoạt bát tinh nghịch cũng nằm yên ở đó, tầm mắt tối sầm, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn thiếu chút nữa là Diệp Giai Nhi đã ngã xuống đất, nhưng mà cô cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ thân thể đang không ngừng run rẩy, lấy điện thoại di động gọi cho trung tâm cấp cứu.
Chỉ là động tác bấm một dãy số rất đơn giản, nhưng mà lại giống như dùng hết sức lực toàn thân của Diệp Giai Nhi.
Tay của cô đang phát run, chân cũng đang run, thậm chí là ngay cả cơ mặt cũng trở nên run rẩy, cô chưa từng run như thế.
Nhưng mà cô biết là cô không thể ngã tuyệt đối không thể ngã!
Từ đầu đến cuối phải duy trì phần tỉnh táo, Diệp Giai Nhi trông chừng bên cạnh bọn họ, may mắn là khoảng cách của bệnh viện với nơi xảy ra tai nạn rất gần, chỉ trôi qua một lúc là xe cứu thương đã đến nơi.
Mở to mắt nhìn bác sĩ và y tá đặt Huyên Huyên với Điền Quốc Gia lên trên cáng cứu thương, cô theo sát ở phía sau một tấc cũng không rời.
Sau đó, đèn phòng cấp cứu sáng lên.
Ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, gương mặt Diệp Giai Nhi hoàn toàn trắng bệch, không còn màu máu, đầu vùi giữa hai chân, bả vai đơn bạc bất giác run rẩy.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, cô nghĩ cả đời này cô mãi mãi sẽ không quên được.
Đều là do cô, nếu như cô nắm tay Huyên Huyên, nếu như cô dặn dò không cho Huyên Huyên chạy lung tung, nếu như cô trông chừng Huyên Huyên cẩn thận.
Đều là do cô, nếu như cô không sao lãng mấy phút thì làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Cô không dám nghĩ, không dám nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.
Ở biệt thự.
Thím Lý đang chuẩn bị bữa tối, nhìn phòng khách trống rỗng, bà ta không nhịn được mà than nhẹ vài tiếng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Mấy ngày nay có Huyên Huyên với mẹ Huyên Huyên ở đây vẫn luôn rất vui vẻ, khắp nơi đều là tiếng cười tiếng nói chuyện, còn có giọng nói trẻ con, nhưng mà lúc này...
Bà ta có thể nhìn ra mặc dù mấy ngày nay mẹ Huyên Huyên cùng với cậu Thẩm vẫn luôn lạnh mặt với nhau, nhưng mà hình như giữa hai người bọn họ vẫn có tình cảm.
Cậu Thẩm không thích cười, bình thường cứ luôn mang theo bộ mặt lạnh lùng bình tĩnh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy có từng cơn gió lạnh, chẳng có ai dám làm càn.
Nhưng mà từ khi mẹ Huyên Huyên với Huyên Huyên đến đây ở thì không giống nữa, gần như là lúc nào cũng có thể nhìn thấy khóe môi của cậu Thẩm cong lên một độ cong nhất định, vẻ mặt luôn dịu dàng.
Mấy ngày nay bọn họ hòa thuận vui vẻ hạnh phúc giống như một gia đình bình thường.
Chỉ là bây giờ, thật tình.
Lúc này, vóc dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đi vào, vừa mới ngước mắt lên thì câu nói đầu tiên là: “Bọn họ đã về chưa?”
Lắc đầu, thím Lý nói: “Hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô Diệp, cô ấy đã đồng ý, nhưng mà lúc này vẫn chưa về.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhăn nhó mặt mày, dáng người cao lớn cất bước đi ra ngoài, thấy vậy, thím Lý nói với từ sau lưng: “Cậu Thẩm, bữa cơm tối.”
“Để đó đi, tôi đi đón bọn họ, đợi sau khi bọn họ về rồi thì ăn.”
Vừa nói, bóng dáng cao lớn ấy đã đi ra ngoài, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp truyền đến theo cơn gió.
Chạy chiếc Land Rover màu đen, Thẩm Hoài Dương tăng tốc cả đoạn đường chạy đến khách sạn.
Lộ trình hơn hai mươi phút, anh chỉ cần dùng mười lăm phút là đã đến dưới lầu khách sạn, dừng xe ở ngoài khách sạn, không vào bãi đậu xe.
Đi vào trong đại sảnh khách sạn, anh đi thẳng đến quầy lễ tân, hai nhân viên lễ tân khách sạn đang cười cười nói nói, không chú ý tới anh.
Ngón tay cong lại, nhẹ nhàng vỗ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lãnh, trên gương mặt Thẩm Hoài Dương là biểu cảm mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Số phòng của Diệp Giai Nhi là bao nhiêu?”
Theo bản năng, nhân viên lễ tân không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lời: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin liên quan đến khách hàng.”
“Gọi điện thoại cho quản lý.” Âm thanh gõ mặt bằng của Thẩm Hoài Dương lại nặng hơn.
Lúc này, hai lễ tân mới ngẩng đầu lên, đợi sau khi nhìn thấy người đến đây thì giật mình lên tiếng: “Anh... anh... anh Thẩm."
Trên gương mặt tuấn mỹ là biểu cảm bình tĩnh không dao động, Thẩm Hoài Dương lại trầm giọng lặp lại một lần nữa: “Gọi điện thoại cho quản lý.”
“Chúng tôi có thể tra ra thông tin của cô Diệp đến đây ở, xin anh chờ một chút.” Sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng thao tác máy vi tính: “Anh Thẩm, số phòng của cô Diệp là 1112.”
“Cảm ơn.” Nặng nề phun ra ba chữ, nhẹ gật đầu, Thẩm Hoài Dương quay người đi thẳng đến thang máy.
Mà lễ tân lại nói: “Anh Thẩm, sáng hôm nay cô Diệp có dẫn một cô bé đi ra khỏi khách sạn, nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa về.”
Đôi chân thon dài dừng lại, Thẩm Hoài Dương đứng yên tại chỗ, sau đó cầm điện thoại di động gọi cho Diệp Giai Nhi.
Một lát sau, điện thoại được kết nối, cô hư vô mờ mịt, giọng nói mang theo vẻ bất lực truyền đến: “A lô.”
Thẩm Hoài Dương nghe thấy giọng nói của cô có điểm khác thường, lông mày hơi nhíu lại, khẽ động đôi môi mỏng: “Cô với Huyên Huyên đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện..."
Lông mày nhíu chặt, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cũng tối hơn: “Tại sao lại ở bệnh viện?”
“Huyên... Huyên Huyên... bị xe đụng... bây giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu..."
Mím chặt môi, sắc mặt Thẩm Hoài Dương thay đổi, đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên lo lắng, con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay và các khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cái điện thoại, trái tim vẫn luôn luôn bình tĩnh không dao động lúc này lại mất đi trật tự, nó đập rất nhanh, giống như là bị người ta nắm chặt: “Bệnh viện nào.”
“Bệnh viện thành phố.”
Điện thoại lập tức bị cúp máy, Thẩm Hoài Dương nhấc chân nhanh chóng chạy ra bên ngoài khách sạn, mang theo một cơn gió lạnh.
Nhân viên lễ tân vẫn còn đang ngây ngốc, vẫn luôn nhìn thấy anh Thẩm từ xa, cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới là có thể nhìn thấy anh gần như thế, thật sự rất đẹp trai, còn có sức quyến rũ.
Cúp điện thoại, đôi môi Diệp Giai Nhi vẫn còn đang run rẩy, Thẩm Hoài Dương là ba ruột của Huyên Huyên, anh có quyền lợi biết chuyện này.
Lúc này, cô chỉ muốn Huyên Huyên lành lặn đứng trước mặt cô nghịch ngợm gây chuyện.
Cô không thể tưởng tượng được một giây trước Huyên Huyên vẫn còn đứng bên cạnh cô đòi ăn sữa chua, một giây sau lại nằm ở trên giường, trên người thì đầy máu.
Bé còn nhỏ như vậy, chỉ mới có ba tuổi, nếu như có thể, cô hi vọng người nằm dưới đất là cô đến nhường nào.
Chỉ trôi qua một lúc là Thẩm Hoài Dương đã chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, khóe mắt vừa liếc qua liền nhìn thấy bóng người tinh tế đang ngồi trên ghế dài.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên: “Huyên Huyên bị tai nạn giao thông, lúc này vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, vẫn còn chưa ra.”
“Ừm.” Đáp nhẹ một tiếng, Thẩm Hoài Dương gọi điện thoại, giọng nói nặng nề, cảm thấy yết hầu khô khốc, cho người gọi toàn bộ bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố S đến đây, nhất định phải nhanh chóng.
Sau đó, anh đi đến phía trước ghế dài, ánh mắt u ám rơi trên người cô, liếc nhìn cô.
Gương mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt chưa từng có, cả người đều đang phát run, hơn nữa còn cứng còng, không nói chuyện, không ngẩng đầu, cứ duy trì một tư thế như thế.
Trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng và mềm mại Thẩm Hoài Dương ngồi xổm xuống ôm cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong cổ: “Huyên Huyên sẽ không có việc gì đâu.”
Cảm giác ấm áp ập tới, dường như cô bắt được một ván gỗ khi đang tuyệt vọng trôi dạt giữa đại dương mênh mông, hai tay nắm chặt lấy mảnh vải trước ngực anh: “Nhưng mà con bé vẫn còn chưa ra.”
“Đợi đến lúc nên ra thì sẽ ra mà, con bé là con gái của Thẩm Hoài Dương tôi, không có người nào dám động vào con bé, cũng không có người nào dám cướp con bé đi.”
Giọng nói của anh rất nặng nề, dường như chìm hẳn vào bên trong, nhưng mà lại rét run như thế, mạnh đến nỗi làm cho người ta phải rùng mình.
“Tôi không nên buông tay con bé ra, tôi nên nắm lấy tay của con bé, phải nhìn con bé thật cẩn thận, đều là tại tôi, đều là do tôi.”
Lúc này, dường như cô đã tìm được chỗ phát tiết, nước mắt đọng lại trong hốc mắt liền chảy ào ào, cũng không thể kiềm chế được nữa.
Từ nhỏ đến lớn, số lần mà cô có thể đếm bằng đầu ngón tay của một bàn tay, lúc này cảm giác bi thương như nước biển cuồn cuộn thiêu hủy cô, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa.
“Không phải là lỗi của cô, Huyên Huyên sẽ không có việc gì đâu, tin tưởng tôi.” Bàn tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, Thẩm Hoài Dương an ủi cô, ánh mắt căng cứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
“Còn có Điền Quốc Gia vì cứu Huyên Huyên, lúc này cậu ấy cũng đang nằm trong phòng cấp cứu.”
Lúc này, bác sĩ trưởng cũng chạy tới, Thẩm Hoài Dương chia bác sĩ có quyền uy ra thành hai nhóm, một nhóm cứu chữa cho Huyên Huyên, còn một nhóm khác thì cứu chữa cho Điền Quốc Gia.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá nói đứa nhỏ mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu. Anh buông Diệp Giai Nhi ra, Thẩm Hoài Dương nói: “Tôi là ba của con bé, cứ lấy máu của tôi.”