Diệp Giai Nhi bị bọn họ mở miệng gọi chị dâu khép miệng gọi chị dâu thì không tự nhiên cho lắm, Điền Quốc Gia cảnh cáo bọn họ, kêu bọn họ bình thường lại một chút.
“Gọi chị dâu thì có gì mà không bình thường, bọn em đều biết là đại đội trưởng vẫn còn chưa ôm mỹ nhân và nhà, bọn em cũng chỉ luyện gọi sớm một chút thôi, để chị dâu làm quen, nếu không thì đến lúc đó có một loạt người mặc quân trang hành lễ với chị dâu, vậy thì sẽ làm chị dâu sợ rồi.”
Đương nhiên là bọn họ biết bây giờ đội trưởng của mình vẫn còn đang trong trạng thái tình đơn phương, cho nên bọn họ đang cổ vũ động viên cho đội trưởng.
“Đúng rồi đó, ở trong cục mình có ai mà không biết đội trưởng thầm thương trộm nhớ chị dâu đâu chứ, trên bàn là ảnh chụp của chị dâu với lại công chúa nhỏ, tâm tư của đội trưởng không khó đoán chút nào hết, ha ha ha.”
Vừa mới nói xong, bọn họ liền cười theo, Điền Quốc Gia bị đám người vạch trần xấu hổ ngại ngùng, gương mặt với đường cong sắc sảo hơi đỏ ửng.
Ngược lại là Diệp Giai Nhi tự nhiên hào phóng, cô cười nhẹ chào hỏi bọn họ: “Tôi tên là Diệp Giai Nhi, rất vui được gặp mọi người.”
Chỉ là cô không ngờ là Điền Quốc Gia lại đặt ảnh chụp của cô với Huyên Huyên ở trên bàn trong phòng làm việc, trời sinh anh ta tính tình ngại ngùng, không giống như là người sẽ làm ra chuyện này.
“Đội trưởng, anh xem đi, anh ngại ngùng cái gì chứ.”
“Anh xem chị dâu người ta đi kìa, phóng khóang bao nhiêu, đội trưởng, không phải em nói chứ, lúc này anh là đàn ông mà còn không bằng chị dâu.”
“Ha ha ha, bộ dạng này của đội trưởng thật sự rất giống với một tân nương tử sắp suất giá.”
“Ha ha ha ha."
“Đủ rồi, ăn cơm còn không chặn nổi miệng của các cậu.” Điền Quốc Gia nói.
Cả bàn đều là đàn ông, cho nên bọn họ đều rất chăm sóc cho Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên, mọi người đều thoải mái, có cái gì thì nói cái đó, ở chung rất hòa hợp, bầu không khí cũng vui vẻ, từ đầu đến cuối tiếng cười chưa từng đứt đoạn.
Lo lắng có Huyên Huyên ở đây, cho nên mấy người bọn họ điều chỉ uống rượu nhấp môi, uống rất ít, có lòng là được rồi, quan trọng nhất vẫn là chơi vui vẻ, uống rượu thì xếp tiếp theo.
“Đội trưởng, như vậy đã muốn đuổi bọn em đi rồi, tối nay không mời bọn em đi karaoke với quán bar hả?”
“Đúng rồi đó, chị dâu với công chúa nhỏ cũng đi cùng đi, quậy một đêm.”
“Con gái không thích hợp đi đến những nơi này, các cậu thật sự muốn đi thì tối ngày mai tôi đi cùng với các cậu, ngày hôm nay thì miễn đi.” Điền Quốc Gia kiên quyết phản đối.
Làm sao có thể để Huyên Huyên đi với mấy người đó.
“Nhìn đội trưởng bảo vệ người ta đi kìa, chậc chậc, không phải là em nói đó chứ, tư tưởng của đội trưởng có hơi bảo thủ rồi.”
“Bảo thủ có cái gì không tốt, đó là do cậu chưa kết hôn sinh con, chờ đến lúc cậu kết hôn sinh con thì biết thôi, tuyệt đối không thể thả lỏng về phương diện giáo dục con cái, cho dù là con trai hay con gái cũng vậy.”
Sau đó, đám đàn ông lại bắt đầu thảo luận đề tài nuôi trẻ, phải để Diệp Giai Nhi lau mất mà nhìn.
Không nghĩ tới bình thường bọn họ ngoại trừ phá án ra thì còn có kiến thức về phương diện này, đồng thời còn nói rất rõ ràng.
Cái miệng hồng hào của Huyên Huyên vẫn luôn ăn bánh kem dâu tây trước mặt, hai cái tay nhỏ còn mở hộp quà, vui quên cả trời đất.
Có thật nhiều thật nhiều quà, toàn bộ đều là tặng cho chú Điền, chú Điền đã nói rồi, chỉ cần là của chú thì cũng của Huyên Huyên.
Nhưng mà chờ sau khi Huyên Huyên mở ra, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là biểu cảm thất vọng, không phải là già da thì là cà vạt, còn có thắt lưng, ví tiền, không có cục kẹo nào hết.
Vừa ăn vừa trò chuyện, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc thì đám người nói lời chào tạm biệt rồi sau đó đi khỏi.
Thế là trong phòng chỉ còn lại có ba người, bởi vì đàn ông chiếm đa số, cho nên cái bánh kem dâu tây ngoại trừ Huyên Huyên ăn thì gần như không ai động vào.
Diệp Giai Nhi còn chưa đứng dậy thì đã nhìn thấy Huyên Huyên đứng ở trên ghế, dáng người cao cao, bàn tay ngắn ngủn nhỏ nhắn lại phí sức ôm lấy cái bánh kem dâu tây trước mặt.
“Con đang làm cái gì vậy Huyên Huyên?” Cô hỏi.
Nhưng mà đầu Huyên Huyên không thèm nhấc lên, chỉ giống như một con mèo ham ăn mà liếm láp bơ dính bên khóe môi: “Mẹ ơi, mấy chú không có ăn cái này, để con mang về nhà ăn.”
Bật cười, Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của bé: “Ngày hôm nay để con nhóc ham ăn này được lợi rồi.”
Điền Quốc Gia cũng nhịn không được mà duỗi tay ra lấy cái bánh kem tới, sau đó đóng hộp lại đưa cho Huyên Huyên: “Ôm đi nè.”
“Dạ chú Điền.” Huyên Huyên cười đến nỗi mắt như trăng lưỡi liềm, cong cong, lại sáng rực.
Diệp Giai Nhi cũng có chuẩn bị quà, là một cái ví tiền, cô bất đắc dĩ nhún vai: “Đụng hàng rồi.”
Trong đó, quà của Điền Quốc Gia ít nhất đã có hai ví tiền, cái của cô là thứ ba.
Điền Quốc Gia cười một tiếng, vò đầu: “Vậy nếu không thì tặng tôi thêm một phần quà khác?”
“Quà gì?” Anh ta phải nói ra trước đã, sau đó cô phải xem xem mình có thực hiện được không.
“Làm một bàn đồ ăn thường ngày, một bát mì trường thọ, đơn giản là được.”
Cái này không có gì khó, Diệp Giai Nhi liền đồng ý ngay: “Chỉ là mới ăn cơm xong, cậu còn có thể ăn nữa không?”
“Cơm trưa đã ăn rồi, còn có bữa tối mà.”
“Vậy được rồi, làm ở nhà cậu đi, chúng ta đến siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu.”
Sau khi đã quyết định xong xuôi, ba người đi vào siêu thị lớn ở gần đó, Điền Quốc Gia đẩy xe, Diệp Giai Nhi thì chọn thức ăn.
Đi đằng sau hai người, Huyên Huyên cảm thấy rất buồn chán, đôi mắt tròn xoe ngó lung tung, nhìn thấy con diều đang bay lên ở bên ngoài siêu thị, hai mắt sáng lên liền đuổi theo.
Nhưng mà Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia chưa nhận ra, vẫn luôn chọn đồ ăn.
Lúc nhìn thấy sữa chua mà Huyên Huyên thích ăn, cô muốn hỏi là Huyên Huyên muốn ăn vị gì, nhưng mà cúi đầu xuống bên cạnh lại không có bóng dáng Huyên Huyên đâu.
Lập tức, Diệp Giai Nhi đổ mồ hôi lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch, tay chân cũng phát lạnh, vội vàng lớn tiếng gọi trong siêu thị: “Huyên Huyên, Huyên Huyên."
Nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy Huyên Huyên đâu, cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Huyên Huyên, Điền Quốc Gia bình tĩnh và tỉnh táo hơn, hỏi người bên cạnh có nhìn thấy một bé gái khoảng chừng bốn tuổi mặc chiếc váy bồng bềnh, trong tay còn cầm theo hộp bánh kem dâu tây.
Miêu tả một hồi, cũng có người mở miệng: “Tôi vừa mới nhìn thấy cô bé mà cậu nói đó, cô bé đã chạy ra khỏi siêu thị rồi.”
Nghe vậy, Điền Quốc Gia co chân chạy ra ngoài siêu thị, mà Diệp Giai Nhi thì quay người cũng trực tiếp chạy theo.
Đàn ông vẫn luôn nhanh hơn phụ nữ, lúc Điền Quốc Gia nhìn thấy Huyên Huyên đang đứng giữa đường nhặt con diều giữa dòng xe cộ tấp nập, lỗ chân lông cả người đều đang dựng đứng.
Bước chân nhanh hơn, anh ta nhanh chóng phi nước đại chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi Huyên Huyên: “Đứng yên ở đó, đừng động đậy, Huyên Huyên, đừng động đậy.”
Huyên Huyên nghe thấy tiếng kêu thì quay người lại, vui vẻ giơ con diều ở trong tay lên với Điền Quốc Gia: “Chú Điền, chơi diều nè.”
Lúc Điền Quốc Gia đứng cách Huyên Huyên chỉ còn có hai bước, có một chiếc xe cũng cách Huyên Huyên chỉ có hai bước.
Người ở trong xe hoảng hồn, hoàn toàn không nghĩ tới lại xảy ra tình huống như vậy, hoảng loạn vội vàng đạp thắng xe, nhưng mà bởi vì quá bối rối nên đạp vào chân ga.
Xe tăng tốc chạy đến gần Huyên Huyên, cắn răng, Điền Quốc Gia nhảy qua bảo vệ Huyên Huyên vào trong ngực, xe va chạm với nhau, thân thể hai người bị đụng bay lên không trung, sau đó lại chậm rãi rơi xuống, máu tươi chảy dài...
Máu trên đầu Điền Quốc Gia, máu trên người Huyên Huyên, máu trên gương mặt nhỏ nhắn, hai người hôn mê nằm ở dưới đất không ai cử động.
Mà bánh kem trong tay Huyên Huyên cũng đã bị bay ra xa, chờ đến lúc bánh kem rơi xuống, bánh kem và cái hộp đã bị tách rời nhau.
Trên bánh kem màu trắng nhiễm chút máu đỏ, trông đẹp lạ lùng chói mắt, trắng thêm đỏ, không biết là máu của Điền Quốc Gia hay là Huyên Huyên.
Trong nháy mắt đã có một đám người tụ tập xung quanh bọn họ, đều đang nghị luận, có một vài người lấy điện thoại ra vội vàng gọi xe cứu thương.