Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 191: Chương 191: Cậu tin tưởng anh ta không?




Thân Nhã nói rất chậm, rất chậm, hiển nhiên là đã suy nghĩ cẩn thận nghiêm túc.

“Vậy được rồi, chỉ cần trong lòng cậu suy nghĩ kỹ là được, hãy nhớ rõ cho dù cậu có muốn như thế nào thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu, ủng hộ cậu.”

“Được rồi, nói nhiều với cậu như thế, lâu như thế, tâm trạng cũng đã tốt hơn rồi. Ngủ đi, ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, nhưng mà Diệp Giai Nhi lại không buồn ngủ, ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lại nhớ đến anh.

Trong đầu vẫn luôn vang vọng lời nói lúc nãy của Tô Tình, Thẩm Hải Băng vì anh mà từ hôn, sau khi trở về sẽ đính hôn và kết hôn với anh.

Mà anh ở nước Mỹ với Thẩm Hải Băng bốn năm, đương nhiên cũng biết được Thẩm Hải Băng vì anh mà từ hôn.

Lúc ở thành phố S, cô đã từng nhìn thấy anh ép buộc Thẩm Hải Băng rất nhiều lần, chính là vì để Thẩm Hải Băng hiểu rõ lòng mình, thấy rõ tình cảm của hai người.

Bây giờ rốt cuộc Thẩm Hải Băng cũng đã thấy rõ tình cảm của mình, mà anh đã được như ý nguyện.

Cho nên, chẳng trách sau khi hai người gặp nhau thì anh lại không nhắc tới Thẩm Hải Băng, chưa từng nhắc tới một lần nào trước mặt cô.

Có lẽ là anh cho rằng không cần thiết phải nhắc tới, tất nhiên là vết thương trên mặt Thẩm Hải Băng đã được chữa khỏi, chỉ còn chờ cô ta trở về đính hôn và kết hôn.

Với lại chuyện giữa hai người bọn họ cũng không cần thiết phải thông báo cho người ngoài có đúng không?

Mà cô chính là người ngoài.

Hình như bây giờ cô mới nhận rõ sự thật, sự phát triển ở phía sau đều là biết được ở trong miệng của Tô Tình, quả thật buồn cười.

Còn nói là Thân Nhã cố chấp, mà hình như cô còn cố chấp hơn cả Thân Nhã, nghe thấy Tô Tình nói ra những tin tức đó, trong lòng của cô vẫn không nhịn được mà đau đớn, giống như bị xé toạc ra thành những mảnh nhỏ.

Có rất nhiều thứ không phải là bạn muốn quên thì có thể hoàn toàn quên mất, cho nên Thân Nhã mới có thể lựa chọn tin tưởng.

Nhưng mà không thể phủ nhận, sau khi nghe thấy Tô Tình nói những lời đó, cô đang từ từ sắp xếp lại lòng mình.

Không cần thiết phải tiếp tục như vậy, bốn năm trước trong lòng của Thẩm Hoài Dương đã không có vị trí của cô, một phân một tấc cũng không có.

Người mà trong lòng anh yêu vẫn luôn là Thẩm Hải Băng, sợ cô ta bị thương, đến lúc biết được cô ta gặp nguy hiểm thì anh liền lập tức chạy đến bên cạnh cô ta chăm sóc cho cô ta bất kể ngày đêm, che chở cho cô ta, bảo vệ cô ta trong lòng bàn tay mình.

Lúc huyện Thiểm xảy ra động đất, khi rơi xuống từ trên vách núi, vẫn là như thế.

Không phải là Thẩm Hoài Dương tuyệt tình, mà là tình cảm của anh đều dành hết cho Thẩm Hải Băng.

Khi trước đã xảy ra chuyện như thế, cho dù có yêu, cho dù có thương, cô cũng không thể để cho trái tim của mình còn chỗ để dao động vì anh.

Lúc đối mặt với anh, cô phải làm cho mình bình tĩnh, lạnh nhạt, không quan tâm giống như là đối diện với một người xa lạ.

Cảm xúc dao động trong khoảng thời gian này, còn có những cảm xúc không nên xuất hiện, toàn bộ đều là do cô sai trái.

Ngồi ở đó, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, thẳng cho đến sáng mới chịu đựng không nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Buổi tối ngủ quá muộn, buổi sáng dậy rất trễ, chờ đến khi Diệp Giai Nhi mở mắt ra thì Huyên Huyên đã thức dậy rồi, mang theo mái tóc rối bời, trong ngực còn ôm theo bánh ăn sáng, đôi mắt mơ mơ màng màng chưa mở ra, vẫn còn đang ham ăn mà gặm.

Chẳng biết làm sao với bé, cô thức dậy lấy cái bánh bích quy từ trong tay của Huyên Huyên qua một bên: “Chúng ta đi đánh răng trước nào.”

Diệp Giai Nhi đứng dưới đất đánh răng rửa mặt, mà Huyên Huyên thì vểnh cái mông nhỏ đứng trên bồn rửa mặt, ngửi mùi kem đánh răng vị dâu tây, nuốt một ngụm nước bọt: “Mẹ ơi, con muốn ăn dâu tây.”

“Con đánh răng rửa mặt nhanh lên đi, chờ sau khi ăn sáng xong thì mẹ dẫn con đi mua.”

Buổi sáng vừa mới mở to mắt, bé không suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ nghĩ đến ăn cái này cái kia, quả nhiên là con nít mà.

Bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Giai Nhi buộc tóc cho Huyên Huyên, tóc bé vừa đen lại vừa dày, không giống như cô, quá mềm mại.

“Mẹ ơi, tại sao ngày hôm qua mẹ với bà ấy lại cãi nhau vậy à?” Ngoan ngoãn đứng đấy, Huyên Huyên lên tiếng hỏi.

“Vậy con nói cho mẹ biết lão yêu quái là ai dạy con thế, con học từ ai thế hả?”

Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ: “Con học trên tivi đó, trong những cuộc phiêu lưu của Tam Mao có đấy ạ, Tam Mao vẫn gọi là lão yêu quái mà.”

“Cuộc phiêu lưu của Tam Mao chứ không phải là chuyến đi lang thang của Tam Mao hả?”

“Không phải đâu, cuộc phiêu lưu của Tam Mao là phim hoạt hình, Tam Mao vẫn luôn gọi là lão yêu quái lão yêu quái, con học theo nó đó.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không kiềm chế được mà giật giật lông mày, tại sao phim hoạt hình hiện tại lại quay như thế này vậy chứ, còn có cuộc phiêu lưu của Tam Mao nữa chứ.

“Sau này con đừng có mắng người lung tung như vậy, có biết chưa?”

“Nhưng mà bà mắng mẹ mà.”

“Đó là chuyện của mẹ, cho nên mẹ sẽ tự mình giải quyết, sau này con không thể tùy tiện mắng loạn người khác, có biết chưa nào?”

Có chút không tình nguyện, cái miệng nhỏ vẫn còn chu chu, Huyên Huyên vẫn gật đầu: “Con biết rồi mẹ.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi, sau đó đi tìm chú Điền của con, hôm nay là sinh nhật chú Điền đó.”

Đôi mắt nhỏ của Huyên Huyên bắt đầu phát sáng: “Sinh nhật của chú Điền, vậy có thể ăn bánh kem rồi, mẹ ơi, mẹ tặng cho chú Điền một cái bánh kem thật lớn nha, có được không ạ?”

“Mẹ thấy là do con muốn ăn bánh kem thì có.” Diệp Giai Nhi nhéo chóp mũi của bé, mà Huyên Huyên thì cười hắc hắc.

Đến địa điểm đã hẹn, Điền Quốc Gia đã đợi ở đó, không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng mà vẫn mặc một bộ quần áo rất hiên ngang, chính trực.

Vừa nhìn thấy Điền Quốc Gia, Huyên Huyên liền vui vẻ chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Chú Điền, chú Điền.”

Giang rộng hai tay, thân thể cao lớn hơn ngồi xổm xuống, Điền Quốc Gia để bé nhào vào trong ngực, sau đó lại ôm lấy bé, một mặt cưng chiều: “Có nhớ chú Điền không nào?”

“Có chứ ạ.” Huyên Huyên gật gật cái đầu nhỏ.

“Nhớ hả, nhớ như thế nào?”

“Luôn nhớ luôn nhớ, nhớ rất nhiều rất nhiều, giống như là màn lộn nhào của tôn ngộ không vậy đó.” Giọng nói của cô bé non nớt, bộ dạng thì đàng hoàng.

Nghe vậy, Điền Quốc Gia liền bật cười vuốt vuốt cái mũi nhỏ của bé: “Càng ngày càng nghịch ngợm.”

“Chú Điền càng ngày càng đẹp trai.” Cái miệng nhỏ hôn lên mặt Điền Quốc Gia, làm trái tim của Điền Quốc Gia như nở hoa.

Diệp Giai Nhi nhìn hai người thân mật đến nỗi căn bản không muốn tách ra, làm phải mở miệng đánh gãy: “Đã chọn địa điểm xong chưa?”

“Xong rồi, cũng có mấy người bạn tốt đến, đi thôi.” Điền Quốc Gia cười nói.

Leo lên xe chạy thẳng một đường, cuối cùng dừng trước một quán đồ cay Tây Nam, Điền Quốc Gia tháo dây an toàn rồi nói: “Bọn họ đều thích ăn món cay Tây Nam, không phải là cậu cũng thích ăn món cay Tây Nam hả, hay là ngày hôm nay món ăn đồ Ý hoặc là đồ Pháp gì đó?”

“Quốc Gia, là sinh nhật cậu, không phải sinh nhật tôi, tôi ăn cái gì cũng được.”

“Vậy thì ăn món cay Tây Nam đi.” Điền Quốc Gia quyết định, có mấy lần đến nhà hàng nước ngoài ăn cơm với cô, có thể nhìn ra được cô chẳng thích ăn là mấy.

Mở cửa phòng ra, ở bên trong ngồi đầy người, chỉ còn sót ba vị trí trống.

Toàn bộ đều là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, hơn nữa đa số đều là đàn ông, vừa nhìn thấy Giai Nhi đi vào, bọn họ đều huýt sáo hò reo với Điền Quốc Gia.

“Chị dâu thật là xinh đẹp.”

“Đúng vậy đó, chẳng trách đội trưởng cứ không chịu mang chị dâu ra ngoài, có phải là sợ chúng tôi đoạt mất không?”

“Ai nha, đây không phải là công chúa nhỏ trong tấm hình ở trên bàn làm việc của đội trưởng chúng ta hả?”

“Đúng rồi đó, đến đây, công chúa nhỏ chào hỏi cái nào.”

Huyên Huyên cũng không bối rối, cười tủm tỉm đứng ở đó, giọng nói trẻ con vang lên: “Cháu chào các chú, cháu tên là Diệp Tĩnh Huyên, năm nay cháu ba tuổi lẻ bảy tháng, đang học nhà trẻ ạ.”

Một đám người đều bị giọng nói ngây thơ chân thành, bộ dạng chững chạc đàng hoàng của bé làm cho tức cười, ai nấy cũng muốn ôm bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.