Chờ sau khi Hải Băng trở về thì bọn họ sẽ đính hôn rồi kết hôn.
Ồ, đó là chuyện của bọn họ, có liên quan gì với Diệp Giai Nhi cô chứ?
Chỉ là hai tay đang rủ xuống bên người bất giác nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại là biểu cảm lạnh nhạt và điệu cười lạnh lẽo, cô cứ cười như thế mà nhìn Tô Tình.
Biểu cảm thâm thúy này làm cho Tô Tình nhìn không hiểu, nhất là khóe miệng đang nở nụ cười càng làm cho bà ta cảm thấy thẹn quá hóa giận: “Cô đang cười cái gì?”
“Không cười cái gì hết, chỉ là cười cuộc sống của bà thật sự quá nhàm chán. Bốn năm trước dùng đủ thủ đoạn để bọn họ tách ra, bốn năm sau lại để bọn họ đính hôn với nhau, tội gì phải làm thế? Là do bà rảnh rỗi ăn no không có chuyện để làm.”
“Cô..." Tô Tình tức giận lồng ngực phập phồng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Giai Nhi.
“Với lại bà cho rằng tôi còn muốn bước chân vào nhà họ Thẩm các người hả? Đúng là bốn năm trước tôi đã đến nhà họ Thẩm các người, nhưng mà đến lúc ly hôn ngay cả trả tiền ly hôn mà cũng không cho nổi, bà cảm thấy tôi còn muốn bước vào nhà họ Thẩm các người không?”
Diệp Giai Nhi cười khẽ: “À đúng rồi, thiếu chút nữa là tôi đã quên mất tờ chi phiếu đưa cho tôi vẫn là do bà Thẩm đây tự tay xé mất, cho dù không chu cấp đổi thì cũng không cần thiết gì phải thẹn quá hóa giận như vậy, có đúng không?”
Tô Tình tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, ầm ỉ lâu như thế, bà ta chẳng những không thể gỡ nổi một điểm, ngược lại còn để tiểu tiện nhân này chế nhạo mình triệt để.
“Được lắm, cô tốt nhất nên nhớ kỹ cái câu mà cô đã nói vào hôm nay, hi vọng là sau này cô sẽ không trôi dạt đến mức đi làm hồ ly tinh.”
Mặc dù Huyên Huyên còn nhỏ nhưng mà có thể hiểu ánh mắt người khác, hiển nhiên biết bà này đang cãi nhau với mẹ mình.
Vừa nghe thấy hồ ly tinh thì bé liền biết là đang mắng mẹ, đôi mắt to tròn trừng Tô Tình, giọng nói non nớt lại to rõ: “Này lão phù thủy, không cho phép bà mắng mẹ cháu như thế.”
Lần trước bé thật sự rất thích người bà này, nhưng mà bây giờ không tiếp tục thích nữa, bởi vì bà ấy mắng mẹ mình là hồ ly tinh.
Lão phù thủy...
Tô Tình tức giận váng đầu, nhìn Huyên Huyên: “Tại sao cháu lại không có giáo dục như vậy hả?”
“Bởi vì bà mắng mẹ của cháu là hồ ly tinh trước, cho nên cháu mới có thể mắng bà lão yêu quái, là do bà mắng người trước mà, cho nên bà mới là người không có giáo dục trước, sau đó mới là cháu không có giáo dục.” Lúc này, Huyên Huyên rất biết trước biết sau.
Hai mẹ con quả nhiên là cùng một ruột, chanh chua y như nhau.
Thật sự phải để Hoài Dương nhìn kỹ bộ mặt lúc này của hai mẹ con nó mới được.
“Hoài Dương đâu rồi?” Lửa giận của Tô Tình thiêu đốt hừng hực, nhìn về phía thím Lý đang đứng ở một bên.
“Cậu Thẩm vừa mới đến công ty, mới đi không bao lâu.” Lúc này, thím Lý cũng không thích Tô Tình, lời bà ta nói quá khó nghe.
Nghe vậy, Tô Tình khẽ động trực tiếp ngồi lên trên ghế sofa, nói với thím Lý, gằn từng chữ: “Đuổi nó ra ngoài cho tôi.”
Nó trong miệng bà ta chính là Diệp Giai Nhi.
Nghe vậy, thím Lý nhìn Diệp Giai Nhi, lại nhìn Tô Tình, đứng yên tại chỗ, rất là khó xử.
Tô Tình bưng ly cà phê trên bàn uống một ngụm, giọng nói lạnh lẽo: “Có phải là tôi không sai khiến được bà rồi không hả? Bây giờ cô ta không phải là con dâu nhà họ Thẩm chúng ta, cùng lắm thì chỉ là một người xa lạ, đã trễ như vậy rồi sao còn có thể để một người xa lạ ở trong biệt thự của con trai tôi được chứ, nếu như không đuổi cô ta đi, bà cũng có thể đi cùng.”
Thím Lý vẫn cảm thấy khó xử mà đứng ở đó, thấy vậy, Diệp Giai Nhi khẽ cười một tiếng, biểu cảm châm chọc lại khiêu khích.
Đã trôi qua bốn năm, cho dù là phẩm chất hay tu dưỡng, Tô Tình không hề có tiến bộ chút nào hết.
“Nếu như tôi muốn đi, còn cần đến bà phải đuổi tôi đi chắc?”
Vừa mới nói xong, Diệp Giai Nhi liền ôm lấy Huyên Huyên không thèm nhìn Tô Tình một cái nào, trực tiếp ra khỏi biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự chỉ còn lại có Tô Tình và thím Lý, bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Lửa giận vẫn còn đang thiếu đốt trên người, Tô Tình uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác, mà thím Lý đứng ở bên cạnh thì cẩn thận từng li từng tí.
Sau khi uống hết bốn năm ly cà phê, lửa giận mới dần dần tiêu tan: “Sau này, chỉ cần người phụ nữ kia xuất hiện ở biệt thự thì bà cứ lập tức gọi điện thoại cho tôi, có nghe chưa hả?”
“Vâng thưa bà Thẩm.” Thím Lý đáp lời.
Ngày hôm nay là đến tìm Hoài Dương, định kêu anh đi thành phố B với bà ta một chuyến.
Thẩm Thiên Canh sẽ đi chuyến bay từ huyện Thiểm đến thẳng thành phố B, không đến thành phố S, với lại bộ trưởng Mục cũng nhớ Hoài Dương, bà ta nghĩ là kêu Hoài Dương đi cùng cũng đúng lúc, nhưng mà ai biết được lại để cho bà ta nhìn thấy tiểu tiện nhân đó.
Ngồi ở biệt thự khoảng một tiếng đồng hồ, chẳng có gì để nói, Tô Tình cảm thấy rất nhàm chán, lúc này mới cầm lấy túi xách đi khỏi.
Chân trước vừa mới đi thì chân sau thím Lý liền gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương, trần thuật sơ lược chuyện vừa mới xảy ra.
Đương nhiên ở vị trí của thím Lý, bà ta không dám đắc tội ai hết, một bên là mẹ của cậu Thẩm, một bên khác là mẹ của Huyên Huyên.
Cho nên bà ta cố ý nói rất mập mờ, chỉ nói là hai người cãi nhau không thoải mái, giọng điệu của bà Thẩm có hơi nặng, cô Diệp liền ôm Huyên Huyên đi rồi.
Cho dù bà ta có không thích bà Thẩm đi nữa, cho dù tất cả mọi chuyện đều là do bà Thẩm gây ra, nhưng mà dù sao thì bà Thẩm vẫn là mẹ ruột của cậu Thẩm, bà ta không thể nói xấu một người mẹ với con mình, bà ta tin là chẳng có ai thích nghe hết.
Nghe vậy, giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm xuống, đáp nhẹ một tiếng kêu thím Lý gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.
Chiều ngày mai kêu cô đưa Huyên Huyên về biệt thự, hoặc là anh lái xe đến khách sạn đón bọn họ về.
Xuyên qua điện thoại, thím Lý có thể nghe thấy ở bên kia có rất nhiều tiếng nói chuyện, hình như là đang họp hội gì đó, bà ta mới đáp lời, bên kia liền cúp máy.
Trở lại khách sạn đã hơn mười giờ, Diệp Giai Nhi ôm Huyên Huyên đã ngủ say vào trong thang máy, quay về phòng khách sạn.
Mới vừa đặt Huyên Huyên lên trên giường, màn hình điện thoại tối thui liền phát sáng, là Thân Nhã gọi tới.
Cô lập tức nhấn nghe, sau đó đi đến một vị trí cách xa giường rồi mới nói chuyện, vừa mở miệng thì trực tiếp hỏi: “Cậu với Trần Vu Nhất nói chuyện như thế nào rồi?”
“Anh ấy nói là mấy năm nay Lâm Nam Kiều bị bệnh, cô ta không có ba mẹ và bạn bè, với lại bốn năm trước sau khi anh ấy uống say thì xảy ra chuyện đó với Lâm Nam Kiều, cho nên trong lòng cảm thấy rất có lỗi, mới có thể luôn chuyển tiền cho Lâm Nam Kiều.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Là bệnh thật hay giả bệnh?”
“Bệnh thật đó, Trần Vu Nhất đã cho tớ xem hồ sơ bệnh án của cô ta, bây giờ gần như đã hồi phục rồi. Anh ấy cũng đã đảm bảo với tớ sau này tuyệt đối sẽ không gửi tiền cho Lâm Nam Kiều nữa, sẽ không gọi một cuộc điện thoại nào nữa, nói là giấu giếm tớ vì sợ tớ nhớ đến chuyện trước kia, sợ tớ sẽ đau lòng, cho nên mới không nói cho tớ biết.”
Giọng nói của Thân Nhã rất nhỏ, ngay cả hơi thở cũng nhỏ nhẹ.
“Vậy thì còn cậu, có tin tưởng anh ta không?” Diệp Giai Nhi tiếp tục hỏi.
Bây giờ Trần Vu Nhất đã giải thích rồi, vậy thì trọng điểm nằm ở Thân Nhã, cô tin tưởng hay là không tin tưởng đây?
“Tớ tin anh ta.” Giọng nói hơi dừng lại, trong câu cuối cùng, Thân Nhã lại bổ sung thêm một câu: “Tớ muốn tin tưởng anh ấy, nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ tin tưởng anh ấy chứ?”
Lắc đầu, Diệp Giai Nhi chậm rãi lên tiếng nói: “Thân Nhã à, những chuyện khác đều có thể hoán đổi để suy nghĩ, duy nhất chỉ có chuyện này là không thể, mỗi người một tính tình, suy nghĩ không giống nhau, cậu có hiểu chưa?”
Đây chính là hôn nhân, là chuyện lớn trong cuộc đời, không phải đến cửa hàng thích một bộ quần áo hỏi bạn nó có đẹp hay không, căn bản không thể đánh đồng, cũng không đơn giản như vậy.
“Trong lòng tớ rất rõ ràng, cậu nói cho tớ biết đi, nếu như cậu là tớ, cậu sẽ tin tưởng vào lời nói của anh ấy chứ?”
Thật ra thì lúc này Thân Nhã không hiểu trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, muốn tin tưởng nhưng mà lại hoang mang không tin, nhưng mà anh ấy nói mọi thứ rất hợp lý, không có lỗ thủng, cũng rất có tình có lý.
“Không tin.” Diệp Giai Nhi chậm rãi nói: “Nếu như là tớ, tớ sẽ không tin tưởng.”
“Tại sao?”
“Cho dù những lá thư đó là Lâm Nam Kiều gửi cho anh ta, giống như anh ta nói trong lòng cảm thấy hổ thẹn với Lâm Nam Kiều, anh ta cho tiền là chuyện thường tình thôi, chuyện đó không có lời nào để nói. Nhưng mà nếu như đã xem thư hết rồi, tại sao lại phải khóa thư vào trong ngăn kéo ở trong phòng?”
Diệp Giai Nhi thật sự không hiểu rõ chi tiết này, nếu như đã xem thư xong lại không chịu ném đi còn khóa trong ngăn tủ, cần gì phải làm như vậy?
Nếu như thật sự sợ sau này Thân Nhã sẽ phát hiện ra những lá thư đó, vậy thì cách làm sáng suốt nhất đó chính là ném những lá thư đó đi không phải hả?
“Có lẽ là chưa kịp ném.” Thân Nhã nói.
Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, cô có thể nghe thấy được trong lòng của Thân Nhã thật sự muốn tin tưởng Trần Vu Nhất, không thể nghi ngờ gì, câu nói này là đang tìm lý do cho mình tin tưởng.
“Giai Nhi, tớ và anh ấy bên cạnh nhau đã tám năm, bọn tớ đã thoát khỏi bảy năm mâu thuẫn, mặc dù từng xảy ra chuyện như thế, nhưng mà dù sao cũng là chuyện xảy ra sau khi anh ấy uống say, từ đó về sau anh ấy chưa từng làm chuyện gì xấu xa, lần này có lẽ anh ấy thật sự xuất phát từ áy náy mới có thể chuyển nhiều tiền cho Lâm Nam Kiều. Tớ muốn tin tưởng anh ấy."