Nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên cạnh, lông mày Diệp Giai Nhi khẽ nhíu lại, bàn tay vẫn làm việc, không thèm ngẩng đầu.
Đợi đến lúc rửa xong một chậu nho, cô mới nâng mắt lên vô tình đảo qua, đã nhìn thấy nho trong tay hai người đã có rất nhiều quả bị rách vỏ, thậm chí là ngay cả nước nho cũng chảy ra.
Có vẻ như là ngại vậy chưa đủ, bàn tay trắng nõn của Huyên Huyên còn cầm lấy nước nho chảy ra sau đó trét lên trên mặt Thẩm Hoài Dương, xoa lên xoa xuống, cái miệng nhỏ còn nói: “Chứ đừng có cử động, để cháu massage cho chú.”
Lông mày cau lại, gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương có hơi tối xuống. Thấy vậy, Huyên Huyên sợ sệt không còn dám làm xằng làm bậy nữa.
Một giây sau, Thẩm Hoài Dương cong môi, ngón tay thon dài lấy một quả nho từ trong số nho Diệp Giai Nhi đã rửa sạch, lột vỏ quả nho, sau đó trực tiếp nhét vào trong cái áo tay ngắn của Huyên Huyên.
Nho có mang theo giọt nước, nó lướt qua quần áo, thân thể nhỏ nhắn của Huyên Huyên lắc lư lung tung, cái miệng nhỏ lại cười khanh khách, cũng học theo anh lấy một nắm nho từ trong nước bỏ hết vào trong cái áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm của anh.
Có quả rơi vào trong áo, có quả lại thuận theo cặp đùi rắn chắc xuyên qua cái quần tây rồi rơi thẳng xuống đất.
Huyên Huyên vui vẻ khoa tay múa chân, nhảy nhót tưng bừng, trong lúc vô tình lại giẫm phải quả nho ở dưới chân, một mảnh hỗn độn.
Căn phòng bếp khi nãy vẫn còn sạch sẽ, trong nháy mắt liền rối tinh rối mù, dưới chân lại là tùm lum thứ. Diệp Giai Nhi nhăn mày, thấp giọng nói: “Ra ngoài!”
Âm thanh đột ngột xuất hiện làm thân thể Huyên Huyên co rúm lại, trở nên yên tĩnh, nhưng mà cũng không quên trốn tránh trách nhiệm, bàn tay nhỏ nắm lấy cái quần tây của Thẩm Hoài Dương: “Chú ơi, mẹ kêu chú ra ngoài kìa.”
“Cái tên phản bội nhí.” Thẩm Hoài Dương híp mắt lại ra vẻ như tức giận.
“Hừ, cháu mới không phải là tên phản bội nhí đâu, là chú bắt đầu trước mà, sau đó cháu mới làm theo chú.” Cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé chun lại, bất mãn phản bác.
Mấy quả nho bị dập nát ở dưới chân càng ngày càng dơ hơn, Diệp Giai Nhi nhìn Huyên Huyên, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc: “Con cũng ra ngoài cho mẹ!”
Huyên Huyên ấm ức cúi đầu, trái tay nhỏ nắm nắm lại với nhau, bộ dạng đó nhìn vừa vô tội lại đáng yêu.
Đôi môi mỏng hơi kéo lên, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương hơi cúi xuống, một phát liền ôm Huyên Huyên vào trong ngực, ngón tay cong lại nhẹ nhàng gãi gãi cái trán trơn bóng của bé: “Bị mắng rồi hả?”
Không nói lời nào, Huyên Huyên ấm ức chu cái miệng nhỏ, nhìn bộ dạng đó, Thẩm Hoài Dương mỉm cười, đôi mắt thâm thúy khẽ đảo qua Diệp Giai Nhi, sau đó anh nói với Huyên Huyên: “Mẹ của con hung dữ lên có giống con cọp cái không?”
Cẩn thận nhìn mẹ, sau đó Huyên Huyên uốn éo người ôm chặt lấy Thẩm Hoài Dương, cái đầu nhỏ gật giống như là con gà mổ thóc: “Giống như là hổ mẹ vậy đó, chú ơi, đi nhanh đi.”
Trong mắt mang theo mấy phần khiêu khích nhìn Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương nhịn không được mà cười khẽ, trên gương mặt tuấn vậy là lộ ra vẻ dịu dàng và thích thú.
Không nói tiếng nào, Diệp Giai Nhi cũng không thèm nói nhảm với anh, đối diện với ánh mắt khiêu khích và mang theo vẻ đắc ý, cô trực tiếp dùng cái ly pha cà phê múc một ly nước từ trong chậu, trực tiếp hất về phía anh.
Mắt lóe lên, thân thể lại càng nhanh hơn, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên nhanh chóng tránh qua một bên, khóe môi mỉm cười đi ra khỏi phòng bếp.
Đợi sau khi hai người đi ra, Diệp Giai Nhi nghiến răng khom người dọn dẹp đóng tàn dư trên mặt đất, quả thật không nên để bọn họ vào trong phòng bếp.
Ở trong phòng khách, Thẩm Hoài Dương ngồi giữa lên trên ghế sofa, Huyên Huyên giống như là một con khỉ treo trên người anh, bàn tay nhỏ không ngừng nhấn điều khiển từ xa.
Thấy vậy, thím Lý cười cười, bây giờ mối quan hệ của cậu Thẩm và cô chủ nhỏ đã hòa hoãn không ít.
Đi đến phòng bếp, bà ta nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi xổm ở dưới đất dọn dẹp thì vội vàng nói: “Cô Diệp, để tôi dọn dẹp cho.”
“Không sao đâu, để tôi làm, tay của tôi đã bẩn rồi, để một mình tôi bẩn thôi.”
Biết rõ là có mấy lời mình không thể hỏi, nhưng mà thím Lý vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò ở trong lòng, bà ta hỏi: “Tại sao lúc trước cô Diệp với cậu Thẩm lại ly hôn vậy?”
Bà ta thấy hai người rất xứng đôi, với lại có Huyên Huyên, nhìn như một nhà hạnh phúc mỹ mãn, nhưng mà tại sao lại ly hôn?
Nghe vậy, hành động trong tay Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, lập tức khôi phục vẻ bình thường, lạnh nhạt nói: “Thì cứ ly hôn thôi.”
Thím Lý cũng không hỏi cái gì nữa, bà ta chỉ cảm thấy tiếc cho hai người.
Ở bên này trong phòng khách, Huyên Huyên hoàn toàn không thể yên tĩnh, Thẩm Hoài Dương đang ngồi ở đó phê duyệt tài liệu, thân thể nhỏ bé của bé khẽ cử động liền dạng chân ngồi dựa vào lồng ngực anh, xoay trái xoay phải, còn đút cho anh ăn nho.
Lúc đi ra khỏi phòng, Diệp Giai Nhi liền nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như là hợp đồng của công ty xảy ra vấn đề, anh đen mặt đặt Huyên Huyên lên trên ghế sofa, ánh mắt đảo qua người cô, đôi môi mỏng khẽ động, lời nói trầm thấp lại dịu dàng: “Cô ở lại biệt thự chơi với Huyên Huyên đi, tôi ra ngoài một lát sẽ về.”
Trái tim của Diệp Giai Nhi dao động, giống như là mặt nước bình tĩnh bị ném một cục đá nổi lên gợn sóng lăn tăn, ánh mắt trong trẻo đảo nhìn anh, nhưng mà lại không nói.
Dù anh không mở miệng thì cô cũng sẽ ở đây chơi với Huyên Huyên.
Nhưng mà anh vừa mới nói như vậy lại giống như là người chồng đi ra ngoài dặn dò chuyện gia đình với vợ mình, mối quan hệ và tình cảnh của bọn họ không thích hợp nói ra mấy lời như thế.
Đợi anh đi rồi, Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế sofa thấy Huyên Huyên đang chơi ghép hình, bức tranh là đầu trọc.
“Ai mua cho con vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Là chú đó ạ.” Huyên Huyên vừa gãi cái đầu nhỏ, một cái tay khác thì lại tìm được một mảnh ghép phù hợp từ trong một đống hình ghép: “Mẹ ơi, chú còn nói là ghép hình có thể nâng cao trí tuệ, trí tuệ là cái gì vậy ạ?”
Diệp Giai Nhi cúi người xuống, nhặt mảnh ghép rơi ở dưới đất rồi giải thích: “Trí tuệ chính là có thể trở nên càng thông minh hơn.”
Bừng tĩnh đại ngộ, gật gù cái đầu nhỏ, Huyên Huyên chớp mắt: “Mẹ ơi, có phải là chú cảm thấy con rất ngốc cho nên mới mua trò chơi ghép hình cho con không?”
Khóe miệng giật giật, lúc Diệp Giai Nhi đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa biệt thự bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng mà sau khi nhìn thấy người vào nhà thì trong nháy mắt lông mày của cô nhíu chặt.
Không nghĩ tới là sau khi trôi qua bốn năm, hai người bọn họ gặp nhau một lần nữa lại trong tình huống như thế này.
Huyên Huyên cũng nghiêng cái đầu nhỏ qua, thấy là người bà lần trước đến đây, lông mày vẩy lên, ngọt ngào gọi: “Bà ơi.”
Không trả lời, Tô Tình nhăn chặt hàng lông mày xinh đẹp, biểu cảm lúc nhìn Diệp Giai Nhi lập tức thay đổi, trong lời nói đầu và chán ghét: “Sao cô lại ở đây?”
“Con gái của tôi ở đây, đương nhiên tôi cũng phải ở đây rồi.” Diệp Giai Nhi cũng lạnh lùng nhìn bà ta, không có xúc tốt đẹp gì với bà ta.
“Diệp Giai Nhi, chẳng lẽ cô vẫn còn chấp mê bất ngộ như thế? Bốn năm trước cô không thể ngồi vào vị trí mợ chủ nhà họ Thẩm, bốn năm sau cũng giống như vậy, cô cho rằng dùng đứa nhỏ đến chơi bài tình cảm thì Hoài Dương sẽ mắc lừa hả?”
Nghe nói như vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười: “Bà Thẩm, tôi có thể khuyên bà đừng có tự cho mình là đúng như vậy được không hả, là do tôi lấy con ra chơi bài tình cảm, hay là Thẩm Hoài Dương cố ý cướp đứa bé từ bên cạnh tôi? Bà không hiểu gì mà lại ăn nói như vậy, quả thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội đó.”
“Bốn năm không gặp, bộ dạng cay nghiệt của cô vẫn không hề thay đổi chút nào, ngược lại càng trầm trọng thêm nữa.” Tô Tình lạnh lùng nói: “Lời của một người phụ nữ có tâm kế giống như cô, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng nó hả?”
“Không tin cũng được, chúng ta làm một giao dịch đi có được không?” Ánh mắt Diệp Giai Nhi lóe lên, có một tia gian xảo xuất hiện trong mắt cô.
“Cô lại muốn làm cái gì nữa?”
Cười khẽ, Diệp Giai Nhi chậm rãi nói: “Địa vị của bà Thẩm ở thành phố S có thể gọi là kêu mưa gọi gió, tôi có thể chơi trò gì dưới mí mắt của bà được chứ? Chỉ là trong hiệp nghị mà tôi đưa ra có trăm lợi mà không có hại đối với bà Thẩm, có muốn nghe không đây?”
Tô Tình nhìn cô đầy cảnh giác: “Cô nói đi?”
“Hiệp nghị của chúng ta như thế này, nếu như bà Thẩm có thể để cho con trai mình từ bỏ quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên vĩnh viễn, vậy thì tôi sẽ dẫn Huyên Huyên rời khỏi thành phố S, đồng thời mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bất cứ người nào của nhà họ Thẩm, như thế nào?”
Diệp Giai Nhi âm thầm tính toán trong lòng, ra tay từ Tô Tình vẫn có thể xem như là một biện pháp tốt.
Nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi mấy giây, Tô Tình hừ lạnh rồi nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô chứ, nói đi nói lại, tôi tin tưởng ai đi nữa thì cũng sẽ không tin tưởng cô.”
Bà ta không thể đồng ý là có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bà ta không hiểu trong lòng Diệp Giai Nhi đang suy nghĩ cái gì, hoặc là nói cô đang lên kế hoạch gì.
Ngoại trừ cái đó ra, vẫn còn có nguyên nhân thứ hai, bà ta có thể thấy rõ tình cảm của Hoài Dương đối với đứa nhỏ này, nếu như để Hoài Dương biết được, chắc chắn hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Với lại gia sản nhà họ Thẩm của tôi rất lớn, đừng có nói là nuôi một đứa bé, cho dù nuôi mười hay hai mươi đứa cũng không thành vấn đề. Nếu như Hoài Dương thật sự muốn quyền nuôi dưỡng con cái, vậy thì nhà họ Thẩm cứ nuôi thôi, đây hoàn toàn không phải là việc khó.”
Nói đến đây rồi bỗng nhiên dừng lại, Tô Tình xoay xoay móng tay được sơn đỏ của mình, lại châm chọc nói.
“Đứa nhỏ mang dòng máu nhà họ Thẩm tôi, có thể bước vào cửa nhà chúng tôi, nhưng mà cô thì để cũng đừng có nghĩ! Bốn năm trước là Hải Băng ở nước Mỹ, cho nên mới có thể để cô thừa lúc vắng nhà mà chen chân vào, không bao lâu nữa là Hải Băng sẽ trở về đây thôi. À đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cô biết, Hải Băng vì Hoài Dương mà đã từ hôn với chồng sắp cưới của mình, chờ sau khi Hải Băng trở về thì bọn họ sẽ đính hôn rồi kết hôn.”