Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 188: Chương 188: Xác suất thành công quả thật rất thấp




“Nhưng mà đúng là rất buồn nôn, thời đại bây giờ không có điện thoại hay là không có máy tính, nhất định phải dùng giấy viết thư, làm như vậy trông cô ta ngây thơ hơn hả?” Diệp Giai Nhi nhún vai cười lạnh.

Hai người còn đang nói chuyện, có một trận tới bước chân truyền đến, sau đó Trần Vu Nhất bước vào nhà, trên gương mặt đẹp trai còn mang theo nụ cười: “Vợ ơi, đã ăn cơm trưa chưa vậy?”

Đứng dậy, Thân Nhã ném mấy lá thư cùng với giao dịch ngân hàng cho anh ta, thân thể không nhịn được mà run rẩy: “Em muốn giải thích, Trần Vu Nhất.”

Rũ mắt xuống, sắc mặt của Trần Vu Nhất thay đổi, nhưng mà cũng không rõ ràng: “Em lục đồ của anh?”

“Lục đồ?” Thân Nhã nhìn chằm chằm vào anh ta, trào phúng cười lạnh: “Cảm thấy em tự tiện lục đồ vật quý giá của anh, cho nên rất tức giận hả?”

“Không có, sao anh tức giận được chứ, vợ xem đồ của chồng là chuyện hợp tình hợp lý, chuyện gì có thể tức giận vậy?” Trần Vu Nhất nhanh chóng thu lại biểu cảm, cười khẽ bước qua ôm lấy bả vai của Thân Nhã, vô cùng ngọt ngào và thân mật.

Thân Nhã hất vai, hất cánh tay của anh ta ra, cảm thấy rất buồn nôn: “Giao dịch ngân hàng là có chuyện gì, tại sao anh lại gửi tiền cho cô ta hả, Trần Vu Nhất.”

Trên giấy tờ đã viết rất rõ ràng, mấy năm nay anh tổng cộng gửi tiền cho Lâm Nam Kiều bốn lần, mặc dù khoản tiền không lớn, nhưng mà cũng đều là trên ba trăm triệu.

Mặc dù Diệp Giai Nhi lo lắng cho Thân Nhã, nhưng mà cũng biết hai vợ chồng bọn họ cãi nhau, cô ở lại đây cũng không thích hợp.

Diệp Giai Nhi đứng dậy, sau khi chào hỏi với Thân Nhã, sau đó lại nhìn Trần Vu Nhất: “Hi vọng là anh có thể giải thích đàng hoàng, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy Thân Nhã phải khóc, hoặc là nghe thấy chuyện gì đó buồn nôn từ trong miệng của cậu ấy.”

Vừa mới nói xong, cô liền quay người lại, rời khỏi chung cư đi vào trong thang máy thì điện thoại vang lên, là Điền Quốc Gia gọi tới.

“Giai Nhi, ngày mai là sinh nhật của tôi, cậu có thể dẫn Huyên Huyên ra ngoài được không, đã lâu lắm rồi không gặp con bé, quả thật rất nhớ cô nhóc đó.”

Diệp Giai Nhi cười đáp lời: “Được rồi, cậu chọn địa điểm đi, ngày mai tôi sẽ dẫn Huyên Huyên đi cùng.”

Mấy năm nay có thể nói là Điền Quốc Gia đã ngắm nhìn quá trình trưởng thành của Huyên Huyên không sót một năm nào, trong mắt Huyên Huyên, anh ta thậm chí còn trở thành một người ba.

“Vậy được rồi, ngày mai tôi đến đón cậu với Huyên Huyên, được không?”

“Không cần đâu, tôi đưa Huyên Huyên qua đó là được rồi, cậu không cần phải đến đây.” Diệp Giai Nhi nói: “Sau khi cậu chọn xong địa điểm rồi thì gọi điện thoại cho tôi, con bé cũng rất nhớ cậu. Ừ, ngày mai bọn tôi sẽ đến đó đúng giờ.”

“À đúng rồi, Quốc Gia, cậu gửi số điện thoại của luật sư cho tôi đi, ngày hôm nay đúng lúc tôi có thời gian, có thể nói chuyện với anh ta.”

Chuyện bây giờ đã tiến hành đến bước này, cô cũng không biết lúc nào anh sẽ sửa đổi quyền nuôi dưỡng với phía tòa án, cho nên trước lúc đó cô phải chuẩn bị cho sẵn sàng.

“Được, tôi lập tức gửi số điện thoại của anh ta cho cậu.” Điền Quốc Gia cúp điện thoại.

Chưa đến vài giây thì lại có tiếng chuông truyền đến, Diệp Giai Nhi biết là tin nhắn đã gửi tới, cô mở ra, sau đó bấm gọi.

Trùng hợp là chiều nay luật sư không có đi làm, sau khi nghe thấy cô nói thì vui vẻ đồng ý, địa điểm gặp nhau là một quán cà phê ở gần đó. Đợi hơn nửa tiếng, Lục Hướng Minh mới đến gặp cô.

Là một người đàn ông trung niên tuổi tác hơn bốn mươi, ăn mặc rất đơn giản, áo trắng ngắn tay, quần dài màu đen, mang đến cho người ta một cảm giác trưởng thành và nghiêm túc.

Hai người ngồi nói chuyện một hồi, chủ đề đều quay quanh quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.

Luật sư Lục Hướng Minh thật sự không giấu giếm gì cô, bởi vì đối phương là cậu Thẩm, cho nên kêu cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, xác suất nhận được quyền nuôi dưỡng cũng chỉ có 30%.

30%, quả thật là rất thấp...

Ra khỏi quán cà phê đã là 5 giờ chiều, tâm trạng Diệp Giai Nhi hoàn toàn đã bị ảnh hưởng, xác suất thành công thấp hơn dự đoán, trong lòng cô rất buồn bực.

Không tiếp tục lang thang trên đường nữa, cô chạy về biệt thự, Huyên Huyên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy cô vào nhà thì ném điều khiển qua một bên, cái mông nhỏ lắc lư, sau đó chạy vào trong phòng rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Thím Lý đang quét phòng khách, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay cô Diệp nhân cơ hội cô chủ nhỏ chưa tỉnh ngủ mà đi ra ngoài, cô bé trách móc cô không đưa cô bé theo, lúc này đang phát giận đó.”

Diệp Giai Nhi cười một tiếng: “Tính tình lớn quá.”

“Trẻ con đều như thế mà, ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy cô Diệp đâu thì la hét om sòm đòi mẹ, thẳng cho đến khi bắt đầu phim hoạt hình rồi thì mới di chuyển lực chú ý thành công.” Thím Lý cũng cười nói.

“Thím Lý cứ làm việc trước đi, để tôi đi dỗ con bé.” Cười nhẹ, nói xong, Diệp Giai Nhi liền đi đến đứng ngoài cửa phòng ngủ gõ nhẹ cửa phòng, cố ý đè giọng nói cho có vẻ ồm ồm: “Gấu bự, em là gấu nhỏ đây, đầu trọc đã đến rồi, mau cứu em với.”

Nhưng mà Huyên Huyên luôn nóng lòng chơi trò chơi này, giờ lại thờ ơ, hiển nhiên là cô bé tức giận lắm rồi.

“Huyên Huyên, con không mở cửa hả, bây giờ mẹ phải điều ủ rượu nho rồi con có muốn đi cùng với mẹ để giúp đỡ không nào?” Cô cố ý dụ dỗ, cô ngốc ấy.

Quả nhiên là một lúc sau, cửa phòng liền được mở ra thành một khe hở, cái đầu nhỏ của Huyên Huyên lộ ra từ trong khe cửa: “Ủ rượu nho ạ?”

“Đúng vậy, có muốn làm cùng không?” Điểm yếu của cô nhóc này là ở đây, đương nhiên cô bé rất rõ ràng, dù sao thì hiểu con không ai bằng mẹ.

“Muốn chứ.” Không kịp chờ đợi mà kéo cửa phòng ra, Huyên Huyên nhảy cẫng bước tới, mấy chuyện mới tức giận cũng hoàn toàn quên đi sạch sẽ: “Mẹ ơi, đi nhanh đi, chúng ta đi ủ rượu nho.”

Nói xong, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt tay Diệp Giai Nhi, làm như rất gấp gáp mà kéo cô ra bên ngoài.

Diệp Giai Nhi rất có kiên nhẫn dạy Huyên Huyên, để cô bé ngâm nho, sau đó hai người lại rửa nho cẩn thận từng li từng tí Huyên Huyên làm rất ra dáng.

Học tập mẹ.

Nhưng mới có sáu giờ mà Thẩm Hoài Dương đã trở về biệt thự, liếc mắt nhìn thím Lý đang quét phòng khách, hàng lông mày tuấn tú nhướng lên: “Bọn họ đâu rồi?”

Đương nhiên thím Lý biết bọn họ trong miệng anh là đang chỉ ai, liền đáp lời: “Trong phòng bếp.”

Quay người lại, đôi chân dài nhấc lên rảo bước đi vào trong phòng, bóng dáng hai mẹ con đang đưa lưng về phía anh đều ngồi xổm ở trên đất, không biết là đang bận làm cái gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Huyên Huyên quay đầu cười vui vẻ: “Chú ơi, cháu với mẹ đang ủ rượu nho, chú có muốn làm cùng không ạ?”

Thẩm Hoài Dương quét mắt nhìn bóng người vẫn luôn đưa lưng về phía anh, khẽ động đôi môi mỏng, manh theo ý chất vấn: “Rượu nho mẹ cháu ủ có thể uống được không?”

“Có thể uống chứ, mẹ nói là uống rất ngon.” Huyên Huyên tràn đầy lòng tin với mẹ mình, tuyệt đối tin tưởng: “Chú làm cùng đi ạ?”

Ánh mắt vẫn dừng ở trên người của cô gái ấy, thân thể không hề di chuyển một bước nào, bước chân di chuyển đi qua đó, giọng nói non nớt của Huyên Huyên mang đầy vẻ nhiệt tình, cầm lấy một chùm nho làm mẫu cho anh: “Đến đây, để cháu dạy chú, chú phải làm như thế này, như thế này, sau đó lại như thế này..."

Làm mẫu với một phong cách riêng như thế làm cho mặt mày Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà hơi co rúm lại, kéo thân thể nhỏ bé vào trong ngực: “Con đến đây dạy ba.”

Cầm lấy một chùm nho đưa cho anh Huyên Huyên, nghiêm túc giống như là một giáo viên nhỏ: “Mẹ nói, không thể làm rách vỏ được, cũng không thể rửa mất cái thứ màu trắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.