Văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Một thân hình cao ráo và rắn chắc, vai rộng, chân dài, bộ ngực rắn chắc, mặc sơ mi ngắn tay màu tím và quần tây màu xám khói, tôn lên một vòng eo thon gọn và bờ vai rộng.
Sắc tím đó càng làm cho khuôn mặt của người đàn ông càng thêm sắc sảo, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, sắc nét.
Thì ra đàn ông cũng có thể diện màu tím sao trưởng thành, quyến rũ và lịch lãm đến thế.
Trợ lý Trần gõ cửa phòng làm việc, sau khi nghe thấy âm thanh liền đẩy cửa bước vào, giao kết quả kiểm tra: “Tổng giám đốc.”
Cánh tay dài với qua bàn làm việc, Thẩm Hoài Dương đón lấy chiếc túi da đã được niêm phong, mở nó ra, tay lật lật.
Lật thẳng đến trang kết quả, ánh mắt anh quét qua kết quả giám định, sau đó đặt kết quả giám định sang một bên, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không chút dao động, không có một chút cảm xúc nào. Nhưng đôi môi mỏng hơi mím lại đã phơi bày những cảm xúc thực sự trong lòng anh.
Tuy nhiên anh không ngạc nhiên, vì kết quả như vậy là điều trong dự liệu của anh, anh đã đoán trước được điều đó.
Ngay cả khi không làm kiểm định quan hệ cha con, anh cũng chắc chắn 100% rằng con bé tuyệt đối là con gái anh!
Tuy nhiên, mục đích của cái giám định quan hệ cha con này là để chặn miệng của người phụ nữ kia và khiến cô ấy không thể nói lời nào.
Con gái của anh trai cô ấy. À, thế mà cô ấy có thể nghĩ ra những lời như vậy...
Trong lúc vô tình, ánh mắt của trợ lý Trần quét tới chỗ kết quả giám định, trên đó có viết rõ ràng vài chữ lớn: Sau khi giám định, quan hệ của hai người là quan hệ cha con.
Quan hệ cha con?
Nếu nói vậy, con của tổng giám đốc là con gái à?
Chẳng qua là, nhìn thấy kết quả như vậy, tại sao tổng giám đốc lại không có phản ứng gì?
Ánh mắt hơi ngước lên, Thẩm Hoài Dương nhìn thấy ánh mắt của trợ lý Trần, thân thể dựa vào lưng ghế da, đôi mày tuấn tú khẽ nhướng lên: “Cậu tò mò à?”
Không ngờ bị bắt tại trận, trợ lý Trần hơi lúng túng ho khan một tiếng: “Hơi hơi”.
Môi mím lại, Thẩm Hoài Dương dường như đang có tâm trạng tốt, cười nhẹ.
Thấy tổng giám đốc tâm trạng tốt như vậy, trợ lý Trần cười tủm tỉm, nhân cơ hội hỏi: “Tổng giám đốc, cô bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Hoài Dương cầm cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm, dùng đôi tay mảnh mai tuỳ ý lật tài liệu, đôi môi mỏng nhếch lên nói: “Ba tuổi lẻ năm tháng.”
“Nhỏ hơn con tôi một tuổi.” - Trợ lý Trần cười.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hoài Dương rời khỏi tài liệu: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe trợ lý Trần nói về chuyện gia đình của mình, cũng là con gái à?”
Trợ lý Trần đáp: “Vâng, con gái.”
Anh lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm thốt ra từ đôi môi mỏng: “Con gái thì rất tốt..”
“Tại sao?” - Trợ lý Trần hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng tổng giám đốc sẽ thích con trai, nhưng không ngờ lại thích con gái.
Bóng dáng cục bông nhỏ nhắn hiện ra trước mắt anh, nghĩ đến cảm giác mềm mại của cái ôm ấy, còn cả khuôn mặt hồng hồng như quả táo, trái tim của Thẩm Hoài Dương liền mềm nhũn ra, giọng nói trầm ấm pha chút mềm mại: “Con gái…dễ thương…còn con trai thì nghịch quá.”
Nở nụ cười, trợ lý Trần không ngờ lại là lý do như vậy: “Thật ra, con gái cũng nghịch lắm.”
Con gái anh còn nghịch hơn cả con trai, chưa bao giờ cho người ta yên tâm một phút giây nào.
Chân mày đẹp trai nhướng lên, Thẩm Hoài Dương giật giật khóe miệng, lời nói thốt ra rất tự nhiên: “Dù sao đi nữa, thì cũng dễ thương hơn con trai nhiều...”
Không ngờ tới đấy, tổng giám đốc Thẩm còn là một người ba cuồng con gái, trợ lý Trần vẫn cười nói: “tổng giám đốc làm việc đi, tôi đi ra ngoài.”
“Ừm...” – Anh nhẹ nhàng đáp lại, sau đó dường như nghĩ đến chuyện khác, Thẩm Hoài Dương mở miệng gọi anh ta lại: “Điều tra tiếp nơi ở của Diệp Giai Nhi.”
“Vâng” - Đẩy cửa phòng ra, trợ lý Trần bước ra ngoài.
Không phụ sự kỳ vọng, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần rất cao, chỉ chốc lát sau anh ta lại bước vào: “tổng giám đốc, lúc này cô Diệp không còn ở thành phố S nữa, ngày hôm qua cô ấy đã lên xe lửa chuyến sáu giờ từ thành phố S đến Tân Hải. Tàu hiện đã đến Tân Hải”.
Nghe vậy, đôi mắt dài và hẹp của anh híp lại, một tầng u ám bao phủ khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta, đôi mắt sâu thẳm của anh ta dần dần tối sầm lại, lửa giận lóe lên trong đó.
Trợ lý Trần đã theo anh nhiều năm nên tự nhiên thấy rõ tâm trạng anh thay đổi liền mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, vậy giờ tôi sắp xếp chuyến bay gần nhất từ thành phố S đến Tân Hải cho anh”.
Đôi mắt anh khẽ đảo, một lúc sau, Thẩm Hoài Dương mới nói: “Không, đặt chuyến bay ngày mai.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Ở một diễn biến khác.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Giai Nhi dậy từ rất sớm, hôm nay lãnh đạo bên trên xuống kiểm tra, cho nên giáo viên phải đến trường sớm để chuẩn bị.
Huyên Huyên cũng đã tỉnh dậy, đôi mắt tròn xoe không ngừng đảo qua đảo lại, cô bé tự mình thức dậy mặc quần áo.
“Ừm, Huyên Huyên thật là ngoan...” - Diệp Giai Nhi bế cô bé đến bên giường, để bé tự đi giày vào: “Hôm nay mẹ phải đến trường sớm ơi là sớm cho nên không thể đi ăn sáng cùng Huyên Huyên được, vậy nên mẹ đã mua sữa đậu nành với bánh bao nhỏ cho con rồi, con mang tới nhà trẻ tự ăn nhé, được không nè?”
“Dạ được mẹ.” - Huyên Huyên mím môi đáp: “Con có thể tự ăn sáng, ừm, với lại nếu mẹ không có ở đây, một mình con có thể ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ nữa.”
“Con đó, cái này mà cũng biết, chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi.”
Sau khi mua một túi bánh bao nhỏ, Diệp Giai Nhi sợ con không ăn hết nên dặn bé chia cho những bạn khác, sau khi đã dặn dò xong thì cô tới trường học.
Tới thì sớm nhất nhưng về lại muộn lắm rồi, đã qua giờ tan làm rồi nhưng cô vẫn chưa thể về được, còn phải làm một báo cáo tổng kết nữa.
Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, đã hơn sáu giờ, qua giờ Huyên Huyên tan học lâu rồi, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Nhưng công việc tổng kết trên vẫn chưa hoàn thành, không ai có thể ra về, không còn cách nào khác chỉ đành phải ngồi đó chờ đợi.
Tuy nhiên, cô cũng không quá lo lắng, trước đây cũng từng xảy ra việc này, giáo viên của Huyên Huyên sẽ luôn ở cùng Huyên Huyên và đợi cô đến rồi mới rời đi.
Thế nên, quan hệ giữa cô và giáo viên của Huyên Huyên luôn rất tốt, cô giáo cũng rất quan tâm đến Huyên Huyên, sau khi biết công việc của cô, cô ấy sẽ đợi thêm một khoảng thời gian nữa nếu cô không thể đến đón Huyên Huyên đúng giờ.
Cuối cùng, sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Giai Nhi chạy ra khỏi trường học với tốc độ nhanh nhất, bắt một chiếc taxi đến nhà trẻ của Huyên Huyên.
Trên đường đi, cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho cô giáo nhưng phát hiện điện thoại đã bị tắt nguồn từ lúc nào không hay.
Chẳng còn cách nào khác, cô lại cất điện thoại vào, giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Ngoài cổng trường, các bậc phụ huynh đến đây đón con tan học đều đã về, dù sao cũng đã quá giờ đón trẻ hai tiếng rồi.
Tiến vào trường học, Diệp Giai Nhi đi thẳng về phía lớp học của Huyên Huyên, trước khi cô đến lớp, cô đã gặp giáo viên của Huyên Huyên trên đường.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô mở miệng nói: “Cô Trương, phiền cô quá, hôm nay có công chuyện nên tôi tới trễ. Phiền cô phải ở lại với Huyên Huyên lâu như vậy.”
Cô giáo Trương cau mày rồi cười nói: “Không sao cả, còn có cô Diệp nữa mà, vừa rồi có người đón Huyên Huyên sau khi tan học rồi…”