Được đón đi rồi?
Theo phản xạ, Diệp Giai Nhi trong lòng đã biết là ai làm, không một tia hoảng loạn nào, cô nhìn cô giáo của Huyên Huyên: "Cô Trương, anh ta có nói gì sao?"
Ngoài anh ra, cô không nghĩ ra người thứ hai!
Khi nhắc đến anh, cô Trương liền nghĩ ngay đến người đàn ông đẹp trai vô song, anh ta có vẻ tao nhã, uy nghiêm, thân hình tuấn tú, mỗi một cử chỉ cũng mang theo sự tao nhã khó tả.
Cô ta thực sự không ngờ rằng chồng của cô giáo Diệp lại là một người đàn ông như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô giáo Diệp tốt như vậy, vẻ ngoài cũng đẹp, cũng khá xứng đôi đó chứ.
"Anh ta nói, anh ta là chồng của cô Diệp, qua đón Huyên Huyên tan học.” Cô giáo Trương nói: "Còn nữa, anh Thẩm cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn của anh ta với cô giáo Diệp. Sau khi xác nhận, tôi mới đưa Huyên Huyên cho anh Thẩm.”
Không ngờ, anh ta còn lấy giấy đăng ký kết hôn ra để lừa cô Trương nữa, ngọn lửa tức giận và sự giễu cợt đan xen trong lòng của Diệp Giai Nhi.
Sau đó, lại nghĩ đến Huyên Huyên, lông mày cô không khỏi nhíu lại, từ lần tiếp xúc giữa hai người ngày hôm đó, Huyên Huyên rất phản kháng anh, nhưng tại sao cô bé lại đồng ý đi cùng anh chứ?
"Huyên Huyên thì sao? Là anh ta cưỡng ép bế đi, hay là Huyên Huyên đồng ý đi cùng anh ta?"
"Là như vầy, tôi ở đây cùng Huyên Huyên đợi cô Diệp, đợi gần một tiếng cũng không thấy cô Diệp tới, thế là tôi liền gọi điện cho cô Diệp, nhưng cứ luôn tắt máy, cho nên, tôi cũng không biết cô Diệp rốt cuộc là có chuyện gì, đúng lúc đó, anh Thẩm tới, nói rõ mục đích đến, còn cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn nữa, tôi tưởng cô Diệp có chuyện gấp nên kêu anh Thẩm tới đón.”
Cô giáo Trương giải thích một cách chậm rãi và cẩn thận: "Huyên Huyên không có mở miệng nói gì, chỉ là kéo nhẹ tay tôi hỏi một câu, hỏi giấy đăng ký kết hôn có phải là thật không, tôi gật đầu, sau đó chính Huyên Huyên tự đi theo anh Thẩm."
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi mím đôi môi có hơi khô, nói cảm ơn: "Cảm ơn cô giáo Trương. Khi nào có thời gian, tôi sẽ mời cô giáo Trương đi ăn cơm."
Trách nhiệm về sự việc này hoàn toàn là ở cô, nếu như điện thoại cô có pin, nhận được điện thoại của cô Trương, thì, chuyện như vậy sao có thể xảy ra được.
Mà, Huyên Huyên, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nghe thấy tờ giấy đăng ký kết hôn, trong trái tim nhỏ bé hẳn là thầm đoán, vậy, Thẩm Hoài Dương có khi nào là ba của bé?
Không khó nghĩ, có suy nghĩ như vậy rồi, cho nên, Huyên Huyên mới nguyện ý đi cùng anh.
Chỉ là, khi ly hôn giấy đăng ký kết hôn không phải đã bị gạch bỏ rồi sao? Tại sao anh ta vẫn có giấy đăng ký kết hôn?
Sau khi suy nghĩ lại, mới nhớ ra, khi đó đến ủy ban nhân dân ly hôn, anh quên mang theo giấy đăng ký kết hôn, mà nhân viên lại có vẻ hơi sợ thân phận của anh, nên cũng không có yêu cầu gì thêm, lập tức nhanh chóng làm xong giấy ly hôn.
Vì vậy, giấy đăng ký kết hôn của cô đã bị gạch bỏ ở ủy ban nhân dân rồi, còn cái của anh, thì vẫn giữ trong tay!
Lấy điện thoại di động ra, cô mang theo ngọn lửa giận trong lòng mà ấn dãy số đó, gọi cho anh, nhưng âm báo truyền đến là đối phương đã tắt nguồn, xin hãy gọi lại sau.
Không một chút do dự, Diệp Giai Nhi nhanh chóng gọi lại cho Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy đang tắm, dòng nước ấm chảy qua đầu anh ta, sau đó trượt lên bộ ngực màu đồng mịn màng và mạnh mẽ.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, anh ta duỗi cánh tay dài ra, ấn mở nút nghe, đặt lên bên tai: “Alo?”
"Trạch Hy, bây giờ cậu đang ở đâu?"
“Ở nhà họ Thẩm, có chuyện gì sao?” Anh ta tắt vòi hoa sen, sau đó vươn tay kéo lấy khăn tắm ở bên cạnh, quấn quanh eo.
Diệp Giai Nhi trực tiếp hỏi: "Anh ta hiện tại đang ở nhà họ Thẩm sao?"
Nghe vậy, lông mày của Thẩm Trạch Hy bất giác nhíu lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm hơn một chút: "Chị tìm anh cả có chuyện gì sao?"
"Anh ta đưa Huyên Huyên đi rồi, hiện tại tôi không tìm được Huyên Huyên, điện thoại của anh ta đã tắt nguồn, cậu giúp tôi xem anh ta có ở nhà họ Thẩm không, nếu không có, thì nhờ cậu đến căn hộ chung cư xem giúp với.”
Đôi mày đang cau lại lập tức buông lỏng, giọng nói trầm thấp của Thẩm Trạch Hy cất lên: "Anh cả đưa Huyên Huyên đi, lúc đưa Huyên Huyên đi anh ấy không gọi điện cho chị sao?"
Diệp Giai Nhi thản nhiên hỏi ngược lại: "Nếu anh ta có gọi điện, cậu nghĩ, tôi sẽ cho anh ta đưa Huyên Huyên đi sao?”
Đây là một câu hỏi không thể đơn giản hơn, trong lòng Thẩm Hoài Dương đương nhiên biết rõ, nếu như gọi điện, thì cô chắc chắn sẽ có phòng bị, nói không chừng, còn sẽ không cho anh gặp cả mặt Huyên Huyên nữa.
Vì vậy, anh sáng suốt lựa chọn không gọi điện mà trực tiếp đón Huyên Huyên đi.
“Được rồi, hiểu rồi, bây giờ đi xem giúp chị, chị đừng lo, đợi điện thoại của tôi.” Vừa dứt lời, Thẩm Trạch Hy cúp điện thoại, đi tới phòng của anh cả.
Diệp Giai Nhi cất điện thoại di động vào túi xách, đi đến siêu thị đối diện mua một chai nước khoáng, ngồi trên băng ghế, nhấp từng ngụm một, bình tĩnh chờ cuộc gọi của Thẩm Trạch Hy.
Lo lắng ư?
Không, cô không lo lắng, cũng không sốt sắng, nếu như anh đã nhận định mình chính là ba của Huyên Huyên, cho nên mới đưa Huyên Huyên đi.
Cho dù trong lòng có thể không thích Huyên Huyên, nhưng khi đối mặt với con gái ruột của chính mình, không lẽ anh cũng sẽ tàn nhẫn được ư? Câu trả lời tất nhiên là không thể!
Vì vậy, cô không cần phải lo lắng hay sốt vó, điều quan trọng nhất lúc này chính là, tuyệt đối không thể để anh tước đi quyền nuôi con!
Cô đã dự liệu được chuyện hôm nay từ lâu rồi, Thẩm Hoài Dương không phải người bình thường, mấy lời xạo sự kia của cô, làm sao có thể lừa được anh?
Với những nghi hoặc khi gặp được Huyên Huyên, anh đương nhiên sẽ đi điều tra, những cái này, cô đã nghĩ tới.
Ở bên kia.
Trên máy bay, khoang hạng nhất.
Huyên Huyên ngồi trên ghế da bên cửa sổ, Thẩm Hoài Dương ngồi ở bên cạnh cô bé, đôi môi mỏng mang máng cong lên.
Đôi mắt đen láy không ngừng đảo quanh lên, Huyên Huyên rũ mắt xuống, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, do dự một lúc lâu, mới dịu dàng nói: "Cháu có thể xem giấy đăng ký kết hôn của chú một lát không?”
Mặc dù rất không thích và cực kỳ ghét ông chú này, nhưng cô giáo Trương lại nói rằng giấy đăng ký kết hôn là thật, vậy chú này và mẹ có phải đã từng kết hôn?
Nghe vậy, độ cong trên đôi môi mỏng của anh lại nhếch lên một chút, cô bé, có vẻ như là lần đầu tiên đối xử hòa nhã với anh như vậy.
Thân hình cao lớn khẽ ngồi dậy, bàn tay to xương khớp rõ ràng của Thẩm Hoài Dương lấy từ trong quần âu phục ra tờ giấy đăng ký kết hôn, đưa cho cô bé nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé nhận lấy, mắt Huyên Huyên nhìn hai người trên tờ giấy đăng ký kết hôn không chớp mắt, chính là mẹ và ông chú đáng ghét trước mặt.
Mẹ kết hôn với ông chú đáng ghét này, vậy ông chú đáng ghét này có phải là ba của bé không?
Mặc dù mẹ luôn nói rằng cô bé bị trôi dạt trên hồ ở Tân Hải, sau đó được mẹ vớt lên, nhưng, bé mới không thèm tin!
Cô Trương đã nói, em bé đều là từ bụng mẹ, rất cực khổ mà sinh ra, cho nên, phải thương mẹ, phải nghe lời.