Nhưng, cô bé không hiểu, bụng của mẹ nhỏ như vậy, sao đựng được cô bé chứ?
Nhưng mà, cô giáo Trương tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối, vì vậy, cô bé chắc chắn không phải bị vớt lên, mà là được sinh ra từ bụng của mẹ.
Suy nghĩ của cô bé nhỏ không hề được che giấu, trong lòng nghĩ gì, trên khuôn mặt nhỏ liền sẽ lộ ra cái đó.
Đáy lòng mềm nhũn, Thẩm Hoài Dương dùng đôi mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng nhìn chằm chằm cô bé, mấp máy đôi môi mỏng, trong giọng nói trầm thấp xen kẽ một chút sự không tự nhiên: “Ba đích thực là ba của con.”
Anh chưa bao giờ tiếp xúc với một người nhỏ bé, mềm mại như vậy, khiến anh có chút cứng ngắc, không biết nên đối đãi như thế nào.
“Thật sao?” Huyên Huyên nghiêng cái đầu nhỏ, vẫn không tin lời anh, bởi vì mẹ chưa bao giờ nói anh là ba của bé.
"Đương nhiên, con muốn uống gì, nước trái cây, hay coca?"
Cơ thể nhỏ bé của Huyên Huyên vặn một cái: "Cháu không uống gì hết, không phải chú nói mẹ sẽ tới sao, khi nào mẹ tới? Cháu chỉ cần mẹ, không cần nước trái cây, cũng không cần coca.”
Cô bé không tin những gì anh nói, cô bé phải hỏi mẹ, hỏi mẹ xem bé có ba không, chú ấy có phải ba của bé không, bé chỉ tin lời của mẹ thôi.
Con ngươi khẽ động, Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt giống với mình kia, trong lòng càng lúc càng mềm nhũn: “Mẹ ở trên chuyến bay kế tiếp, lát nữa sẽ gặp thôi.”
Huyên Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé nhớ mẹ, ông chú đáng ghét này nói, mẹ bảo bọn họ đi máy bay đến một nơi trước, sau đó mẹ bận xong việc gấp sẽ tới, mẹ chưa bận xong chuyện gấp sao?
Chưa từng nói chuyện với con nít, nhìn thấy phản ứng của Huyên Huyên, Thẩm Hoài Dương khẽ cau mày, cũng im lặng.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay ở thành phố S, không biết từ lúc nào, Huyên Huyên đã ngủ thiếp đi trên ghế da, mãi đến khi máy bay hạ cánh cũng không tỉnh dậy.
Lông mày khẽ nhúc nhích, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ cúi xuống, hai bàn tay có chút cứng ngắc và không tự nhiên mà cẩn thận bế Huyên Huyên vào lòng.
Cô bé bình thường 9 giờ đã lên giường đi ngủ, lúc này đã là hơn 10 giờ rồi, cô bé đương nhiên là buồn ngủ không mở nổi mắt.
Chiếc xe màu đen đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, Thẩm Hoài Dương sải đôi chân dài, trực tiếp ngồi lên xe, Huyên Huyên vẫn ngả trong lòng anh, ngủ say.
Một tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bé, bàn tay to còn lại lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bật lên, có tổng cộng mười hai cuộc gọi nhỡ, bảy cuộc là của cô, năm cuộc còn lại là của Trạch Hy.
Ngón tay mảnh khảnh của anh khẽ lướt, anh bấm gọi lại, gần như là ngay lập tức, điện thoại được bắt máy, giọng nói tức giận của Diệp Giai Nhi truyền tới: "Thẩm Hoài Dương, anh đưa Huyên Huyên đi đâu rồi?"
“Đoán xem?” Đôi môi mỏng mấp máy, anh thốt ra hai chữ, sau đó, lại chậm rãi vứt lại một câu nói: “Đương nhiên là nơi cô không tìm được….”
Câu này hiển nhiên khiến lửa giận của Diệp Giai Nhi càng thêm bùng cháy mạnh mẽ: "Thẩm Hoài Dương!"
"Thành phố S..." Thẩm Hoài Dương lại thấp giọng thốt ra một câu khác, như nhìn thấy được bộ dạng nổi trận lôi đình của cô, đôi mắt khẽ rũ xuống, dư quang sơ ý nhìn thấy đôi mày đang cau lại khi nghe thấy tiếng ồn của Huyên Huyên, anh liền cúp máy.
"Anh---"
Thế nhưng, cô chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp máy, truyền lại tiếng tút tút.
Nhìn vào điện thoại, ngọn lửa trong lòng Diệp Giai Nhi trực tiếp bốc lên trời, đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, là Thẩm Trạch Hy gọi tới.
"Tôi đã đến căn hộ của anh cả rồi, trong căn hộ không có ai, tôi sẽ giúp chị đi tìm tiếp, chị đợi điện thoại của tôi đi.”
Bước chân của Thẩm Trạch Hy rất nhanh, thậm chí qua điện thoại, Diệp Giai Nhi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân vội vã: "Trạch Hy, không cần tìm nữa, tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với anh ta rồi.”
"Gọi được rồi?"
"Ừm, đã muộn như vậy rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cũng yên tâm rồi: "Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại, còn nữa, Huyên Huyên dù sao cũng là con của anh cả, chị không cần lo đâu.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thẩm Trạch Hy, việc đầu tiên Diệp Giai Nhi làm khi về nhà là đặt vé.
Muốn đặt vé tối nay đương nhiên là không được, cho nên, cô chỉ có thể đặt chuyến bay sớm nhất vào sáng mai.
Cả một đêm, Diệp Giai Nhi ngủ không được bao nhiêu, trằn trọc trở mình, cô luôn nghĩ đến Huyên Huyên.
Cô không lo lắng Thẩm Hoài Dương sẽ làm gì với Huyên Huyên, nhưng lo Huyên Huyên không biết có khóc, có ngủ được không khi không nhìn thấy cô…
Ngoài ra, từ nhỏ đến lớn, Huyên Huyên đêm nào cũng ngủ với cô, nhưng bây giờ cô đột nhiên thiếu đi thân thể nhỏ bé mềm mại kia, ngay cả thân tâm cũng trở nên trống rỗng, không thể ngủ ngon.
Nằm nghiêng, đôi mắt cô thỉnh thoảng lại rơi vào chiếc điện thoại đặt cạnh gối, nói không chừng, một lúc nào đó Huyên Huyên sẽ gọi đến, nên cô không thể đặt điện thoại quá xa.
Nhưng, cả đêm, điện thoại thậm chí còn chẳng đổ chuông, như vậy cũng tốt, ít nhất nói rõ, Huyên Huyên không có khóc quấy, cô cũng có thể an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Giai Nhi vội vàng đến sân bay, không ngừng nghỉ chút nào.
Trong căn hộ.
Thẩm Hoài Dương ngồi trước khung cửa sổ sát đất, thân ảnh thon dài vẫn mặc đồ ngủ, trong sự tuấn mỹ lãnh đạm có thêm chút tùy ý, hờ hững.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, cơ thể nhỏ bé của Huyên Huyên nằm loạn xạ ở đó, qua một lúc lâu sau, cô bé bò dậy ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ bé dụi dụi đôi mắt chưa tỉnh, có chút mơ mơ màng màng, trong miệng còn mấp máy kêu mẹ mẹ.
Hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi, cô bé mới đặt hai bàn tay đang dụi mắt xuống, khi nhìn thấy căn phòng và bố trí xa lạ, lập tức nhảy xuống giường, cũng chả mang dép, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Hoài Dương ngước mắt lên, nhìn thấy Huyên Huyên chân trần chạy tới, thấy vậy, đôi mày tuấn tú nhíu lại: "Giày đâu?"
Đôi lông mày nhỏ của Huyên Huyên cũng nhăn lại, thần thái giống hệt như anh: "Mẹ đâu?"
"Đi mang giày vào..." Không trả lời cô bé, Thẩm Hoài Dương trầm giọng nói.
"Mẹ đâu? Cháu muốn mẹ!" Huyên Huyên không đi giày, chỉ kêu gào đòi mẹ.
Ánh mắt rời khỏi cái thân thể nhỏ bé mềm mại nhưng không nghe lời này, Thẩm Hoài Dương có chút bất lực với cô bé, sau đó, tầm mắt của anh đặt sang một bên khác, cử động khóe môi: “Thím Lý.”
Nghe vậy, thím Lý đang bận rộn trong phòng nhanh chóng đi ra, nhìn thấy chân Huyên Huyên liền vội xoay người, lấy giày từ trong phòng ra, nhẹ giọng dỗ dành: "Cô chủ nhỏ, chúng ta mang giày trước đi nha.”
Thím Lý tối hôm qua được đặc biệt điều tới, mục đích là để chăm sóc Huyên Huyên.
Trong lúc nói, thím Lý bế Huyên Huyên ngồi trên ghế sofa, sau đó, bà ta ngồi xổm trước mặt Huyên Huyên, khom người, mang giày cho Huyên Huyên.
Tuy nhiên, Huyên Huyên rõ ràng là không muốn hợp tác, hai chân của cô bé cứ đá loạn xạ, mẹ, bé chỉ cần mẹ thôi!
Thím Lý mới xỏ giày vào chân, cô bé đã đá chân, liền khiến cho chiếc giày mới xỏ vào chân mình bị văng ra xa xa.
Thấy vậy, thím Lý đành phải đi nhặt lại, sau đó lại nhẹ giọng dỗ dành: "Cô chủ nhỏ ngoan, chúng ta mang giày trước đã, có được không?”
Không nói lời nào, Huyên Huyên ngậm chặt miệng, cái chân nhỏ lại dùng sức, lại hất chiếc giày ra xa, mãi không chịu nghe lời, bé cứ đá chân loạn xạ như vậy.
Hết cách, thím Lý cứ đi nhặt đi nhặt lại như vậy đó.
Nhìn chằm chằm vào cô bé đang giở thói nhõng nhẽo, ánh mắt Thẩm Hoài Dương từ sự dịu dàng ban đầu, dần dần chuyển thành sự thâm trầm, ngay cả giọng nói thốt ra từ đôi môi mỏng cũng trở nên lạnh lùng và trầm thấp: “Con thử đá giày cho ba xem….”
Đường nét trên khuôn mặt anh vốn đã lạnh lùng cứng rắn, nay thần sắc lại thâm trầm, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, cứng nhắc.
Huyên Huyên tuổi vẫn còn nhỏ, lại bị giọng nói trầm thấp khiển trách như vậy, thân thể cô bé sợ hãi co rút trên ghế sofa, sau đó oa một tiếng, trực tiếp khóc thành tiếng.
Chỉ ngồi đó, đôi vai bé nhỏ run lên, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn cũng đỏ lên vì khóc, thật đáng thương.
Thím Lý đau lòng, ôm cơ thể nhỏ bé đó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống khuôn mặt hồng hào, thậm chí còn có chút không thở được, đôi mày Thẩm Hoài Dương khẽ nhíu lại, hồi nãy, ngữ khí của anh có phải quá dữ rồi không?