Nếu như nói là trùng hợp, vậy cũng khó tránh khỏi làm cho người ta không tin.
Nhiều con số như thế, vậy mà lại chọn 1225 từ trong đó, chẳng lẽ không khả nghi à?
Lúc này, trong lòng của cô có thể khẳng định mật mã mà anh đã thiết lập chính là sinh nhật của Thẩm Hải Băng.
Nhìn cái trứng gà màu vàng trước mặt, hạt cơm trắng sáng, đột nhiên cô không có khẩu vị, cúi đầu xuống, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, không nhìn ra suy nghĩ trong đó.
Nhìn thấy anh tức giận như thế, để ý tới chuyện cô vay tiền, lòng cô khẽ động, rõ ràng là đã tan chảy.
Lúc một người đàn ông tức giận đối với việc bạn không sử dụng tiền của người đó, cô tự cho rằng đó là người này có mấy phần tâm tư với cô gái đó.
Nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy trong lòng mình có suy nghĩ như thế là vô cùng buồn cười.
Nếu nói trước kia không muốn dùng cái thẻ ngân hàng của anh là bởi vì câu nói đó của anh đã làm cho cô bỏ đi suy nghĩ kia.
Vậy thì bây giờ là bởi vì Thẩm Hải Băng lại đánh tan suy nghĩ muốn dùng tấm thẻ đó của cô.
Cô cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được cảm xúc cùng với biểu cảm trên gương mặt, nơi duy nhất mà anh có thể nhìn thấy chính là cái cổ tinh tế, thon thả, trắng nõn của cô.
Làn da của cô vốn trắng mịn sáng bóng, có lẽ là bởi vì mang thai cho nên lại càng trông phát sáng, giống như là một cái trứng gà luộc mới bóc.
Cổ họng khẽ nhấp nhô, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương trở nên trầm xuống, nhớ đến sự mềm mại mịn màng và nóng bỏng thuộc về riêng cô.
Đương nhiên là Diệp Giai Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình càng ngày càng nóng bỏng, nhưng mà cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ ăn từng muỗng cơm.
“Chiều nay định đi đâu?” Thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương hơi khom xuống, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng kéo sợi tóc dính ở trên cổ áo cô, giọng nói dịu dàng.
“Về nhà một chuyến.” Bàn tay của anh rất nóng, trong lúc vô tình chạm vào cần cổ cô, giống như là có một dòng điện chậm rãi chạy qua cơ thể, thân thể của cô nhạy cảm khẽ run lên.
Trong nháy mắt, ánh mắt anh liền trở nên đục ngầu, giọng nói của người đàn ông cũng trở nên căng cứng theo thân thể, ngay cả từ ngữ nói ra cũng khàn khàn đến cực hạn: “Mợ Thẩm, đừng có quyến rũ tôi, nếu không thì tôi sẽ lập tức muốn cô ngay tại bàn ăn.”
Thân thể Diệp Giai Nhi né qua bên phải tránh thoát khỏi bàn tay anh: “Tôi mới không thèm quyến rũ anh đó, chiều nay không phải là anh phải đến công ty hả?”
“Cho nên bây giờ cô đang đuổi tôi đi đó à, mợ Thẩm?” Lông mày hơi nhăn lại, ẩn chứa cảm xúc không vui, còn có chút bất mãn.
“Không phải là đuổi anh đi, mà là tôi muốn đi rồi, bây giờ đã là ba giờ chiều.” Lúc nói chuyện, cô đã đẩy ghế ra đứng dậy đi dọn đồ.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bóng lưng tinh tế của cô: “Để tôi đưa cô đi.”
“Không cần, tự tôi đi taxi đến đó là được rồi, nếu như anh đã có thời gian, vậy thì anh rửa bát đi, tối nay lúc tôi trở về tôi không muốn phải nhìn thấy đóng đồ đó.” Giọng nói của Diệp Giai Nhi truyền tới.
Nghe vậy, lông mày của người đàn ông không nhịn được mà co rúm lại, nhìn chằm chằm vào mấy cái bát đặt ở trước mắt...
Cũng không có cái gì cần phải sửa soạn, đợi đến lúc cô đi tới, trong phòng ăn đã không còn bóng dáng của người đàn ông, chỉ có điều là trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy.
Hơi nghiêng người qua, ánh mắt của cô liền đối diện với bóng dáng cao lớn, đôi tay có mang theo găng tay cao su, bọt xà phòng được tạo ra giữa đôi tay cùng với bát đũa, động tác khuỳnh khoàng khó chịu, hiển nhiên là trước kia chưa từng làm loại việc này.
Nhìn mấy lần, Diệp Giai Nhi thu hồi tầm mắt, lấy túi xách đi khỏi.
“Mợ Thẩm, bát rửa sạch rồi, có muốn kiểm tra thành quả một chút không?” Vừa tháo cái găng tay cao su trên tay xuống, Thẩm Hoài Dương đi ra ngoài, bên trong giọng nói trầm thấp mà từ ấm áp còn có mấy phần đắc ý và tự hào.
Nhưng mà chờ sau khi anh đi ra rồi thì mới phát hiện đã không còn bóng dáng của người phụ nữ đó đâu, trong căn nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có điều cô vừa mới rời khỏi trong chốc lát, anh đã cảm thấy dường như là trong nhà thiếu đi cái gì đó, rất không quen thuộc.
Nhưng mà loại cảm xúc khó hiểu bỗng nhiên nổi lên, anh cũng không chú ý tới, cũng không muốn nghiên cứu làm gì.
...
Con của Hứa Mẫn Nhu còn chưa thành hình mà Quách Mỹ Ngọc đã sốt ruột bắt đầu may áo, đan giày vải, còn có yếm cho đứa bé.
“Mẹ, mấy cái món đồ này đi mua là được rồi, cần gì phải làm chứ.” Hứa Mẫn Nhu dựa người trên ghế sô pha ăn trái cây, lười biếng nói.
“Mua đồ vật thì đương nhiên là tốt, nhưng mà đồ do tự tay mình làm ra lại thể hiện tấm lòng, mặc vào sẽ ấm áp một chút.” Quách Mỹ Ngọc cười nói.
Sau khi Diệp Giai Nhi vừa mới bước vào liền nghe thấy như vậy, cô trực tiếp nói: “Mẹ, nếu như mà cô ta đã không muốn, vậy thì mấy cái đó cứ cho con đi, con muốn.”
“Cái cô em chồng này hễ cứ đến đây là giống như đến để cướp đồ vậy! Ai nói là tôi không muốn chứ, với lại cục cưng nhà cô có thể dùng những món đồ đó sao? đến lúc đó mấy món quà được người ta tặng có thể nhấn chìm cô, làm sao có thể dùng những món đồ này được chứ?” Hứa Mẫn Nhu hỏi lại.
Diệp Giai Nhi không để ý tới cô ta, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, trên cái yếm màu đỏ có thêu hình con ngỗng trong rất đẹp.
“À đúng rồi, em rể có đến đây không?” Hứa Mẫn Nhu nhìn chằm chằm ra cửa, đôi mắt như mong mỏi.
“Anh ấy có đến đây không thì có liên quan gì tới chị?” Diệp Giai Nhi nhìn cô ta, không biết là trong lòng của cô ta lại có suy nghĩ xấu xa gì.
Hứa Mẫn Nhu trả lời với lẽ đương nhiên: “Bởi vì lần nào cô đến đây cũng tay không mà tới, mà em rể sẽ mang theo quà cáp, lần trước cậu ta đến đây còn tặng nước hoa cho tôi, tôi kêu bạn bè tìm hiểu một chút, một lọ nước hoa mấy chục triệu, bây giờ dùng sắp hết rồi.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cô nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, mẹ cũng đan cho con mấy cái yếm đi.”
“Đó là chuyện đương nhiên, một nửa là của con, một nửa là của chị dâu con. Bụng của con đã đến bốn tháng rồi, có đi bệnh viện kiểm tra không đó, là con trai hay là con gái.” Quách Mỹ Ngọc vừa xỏ kim vừa nở nụ cười.
“Không có, cứ thuận theo tự nhiên thôi, đến lúc đó, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì biết liền.” Cô căn bản không quan tâm tới giới tính của đứa nhỏ, chỉ cần là con của cô, dù là trai hay gái thì cô cũng yêu.
“Tôi hi vọng tốt nhất là một đứa con trai, người có địa vị như là nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ thích con trai, nếu Giai Nhi muốn bảo vệ vị trí hiện tại, thế thì chỉ có thể sinh con trai.” Hứa Mẫn Nhu nói.
Quách Mỹ Ngọc cũng không quan tâm mà nói: “Mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần bình an ra đời là được rồi, nhà bọn họ không chào đón thì mẹ chào đón.”
“Nhưng mà người ta phải sống với mẹ chồng và chồng mà, cũng không thể sống cùng mẹ cả đời được.”
Hai người tranh luận không dừng, Diệp Giai Nhi lại không phát biểu ý kiến, lạnh nhạt uống ly nước ở trong tay, lúc này, tâm trạng của cô như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.
Ở một bên khác, nhà họ Thẩm.
Thủ tục xuất viện đã được xử lý xong xuôi, Tô Tình cũng trở về nhà họ Thẩm, bà Triệu nghe thấy tin tức thì chạy đến thăm hỏi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với bà ta ở trong phòng.
Ban đầu, bà Triệu đến đây để thăm bệnh, nhưng mà nói chuyện một hồi, không biết tại sao chủ đề lại rơi vào con dâu nhà mình.