Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 123: Chương 123: Đến bệnh viện thăm người bệnh




Vừa mới nhắc tới con dâu nhà mình thì bà Triệu liền không hài lòng đủ thứ, nói tới mũi không phải là mũi, mắt không phải làm mắt: “Bà không biết là nó xài tiền phung phí tới cỡ nào đâu, làm như là ngân hàng do nhà nó mở vậy đó, quần áo một ngày ba bộ, cứ đi mua đồ, ngày nào cũng đi dạo phố, nhìn thấy mà bực mình.”

Nói một hồi, cũng đã lôi ra những bất mãn ở trong lòng của Tô Tình, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Con dâu của nhà bà còn tốt hơn nhà tôi mấy lần đó.”

“Sao vậy?” Bà Triệu tò mò hỏi: “Nhà bà như thế nào?”

“Không lễ phép, hành vi không đứng đắn, phẩm chất cũng không có gì đặc biệt, tôi nằm viện, vậy mà còn không biết thông cảm một chút, lại còn cãi nhau với tôi, làm tôi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi.”

Ai u một tiếng, trên mặt của bà Triệu toàn là lửa giận: “Nghe nói nhà của nó cũng là một gia đình bình thường, có thể được gả vào nhà họ Thẩm, đó chính là phúc phận mà cô ta đã tu luyện mấy kiếp, không biết mang ơn mà lại còn ngang ngược như thế.”

Lời nói này quả thật đã chạm vào trái tim của Tô Tình, bà ta không ngừng gật đầu.

“Con dâu như thế này, bà không thể để yên mặc kệ được, nhất định phải dạy dỗ, phải dạy dỗ cho nó thật ngoan ngoãn.” Bà Triệu lại nói.

Tô Tình lập tức có hứng thú: “Dạy dỗ như thế nào?”

“Nhất định phải nghiêm khắc với nó, không thể dễ dàng với nó quá, bây giờ sức khỏe của mẹ chồng không thoải mái, là con dâu không ở bên cạnh chăm sóc, chuyện này có hợp tình hợp lý không?”

Bà Triệu ngồi ở một bên chỉ bảo: “Bây giờ bà thừa dịp sức khỏe của mình không thoải mái, đây chính là lúc để xử lý cô ta, cơ hội tốt bao nhiêu chứ, vừa không bộc lộ sự nghiêm khắc của mẹ chồng, lại đạt được mục đích của mình, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Tô Tình gật đầu, cảm thấy lời của bà ta nói thật sự rất có lý.

“À đúng rồi, tôi thấy Thẩm Hải Băng nhà bà càng ngày càng duyên dáng hiểu chuyện, lễ phép biết bao nhiêu, làm cho người ta yêu thích, giới thiệu cho thằng con thứ hai của tôi đi có được không?”

Tô Tình nghe vậy mà lòng như nở hoa: “Trễ rồi, người ta đã là hoa có chủ, đứa bé đó thật sự không tệ, tôi đã nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, phương diện nào cũng không thể chê.”

“Đó là điều đương nhiên, nếu không thì sao tôi có thể nhìn trúng được chứ.”

Buổi chiều.

Lúc Diệp Giai Nhi đang ăn cơm tối thì điện thoại di động vang lên, là số điện thoại của nhà họ Thẩm, là chị Lý gọi tới.

“A lô chị Lý, có chuyện gì không vậy?” Cô khó hiểu mở miệng nói, bình thường chị Lý cũng đâu có gọi điện thoại cho cô làm gì.

“Bà chủ về nhà rồi, bà ấy nói là muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ, nhờ mợ đến đó mua một phần.”

“Trở về từ bệnh viện lúc nào vậy?”

“Lúc trưa nay.”

Cúp điện thoại, cô tiếp tục dùng bữa tối, Quách Mỹ Ngọc cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện: “Bà thông gia bị bệnh gì vậy?”

“Không có bệnh gì đâu, đã khỏe rồi.” Diệp Giai Nhi đáp qua loa.

“Vậy là tốt rồi, nếu không thì một lát nữa mẹ mua vài món đồ đến thăm bà ấy với con nhé?” Không biết thì cũng thôi đi, nếu như biết rồi mà không đến đó thì có vẻ như không hiểu lễ nghi cho lắm.

“Không cần phải đi đâu, bà ấy không có việc gì, không phải là còn muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ đó à?”

Diệp Giai Nhi nói, thật ra thì trong lòng cô không muốn để Quách Mỹ Ngọc đến đó.

Trong lòng cô biết rõ Tô Tình là người có tính tình như thế nào, nếu như đi đến đó, cuối cùng chắc chắn kết quả chẳng tốt là bao.

“Cái đứa nhỏ này.” Quách Mỹ Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Có phải là con ngại mẹ đến đó sẽ làm con mất mặt không hả?”

“Làm gì có chuyện đó, vóc dáng của bà Quách đây xinh đẹp như thế, mẹ hoàn toàn có thể đi thi hoa hậu, sao lại mất mặt được chứ?” Cười híp mắt, khóe miệng của Diệp Giai Nhi còn có mấy phần không đứng đắn.

Thấy vậy, tay Quách Mỹ Ngọc nâng lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Cái đứa nhỏ này càng ngày càng biết ba hoa chích chòe rồi, nói chuyện lại càng không đứng đắn.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cười cười, không nói lời nào mà ăn cháo.

“Không phải là mẹ chồng con vẫn đang chờ con mua cháo gạo mang về hả? Đừng có ăn nữa, con đi nhanh lên đi.” Quách Mỹ Ngọc nói.

Diệp Giai Nhi thì không nhanh không chậm: “Nếu như gọi không được con trở về thì bà ấy đương nhiên sẽ có biện pháp khác, với lại nhà họ Thẩm có nhiều đầu bếp như thế, chẳng lẽ là không nấu nổi một bát cháo gạo hả?”

“Bụp!” Một bàn tay rơi thẳng trên lưng Diệp Giai Nhi, Quách Mỹ Ngọc thuận tay cầm bát đũa ở trước mặt cô đi: “Càng ngày càng không hư rồi, con đi nhanh đi.”

“Bây giờ con có chút hoài nghi con có phải là con gái ruột của mẹ không, ra tay không nương tay gì hết.”

Ánh mắt Quách Mỹ Ngọc khẽ nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô: “Còn không đi nhanh đi.”

“Đi đi đi, không phải là con vẫn đang đi về phía trước đó à?” Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đáp lời lại rồi rời đi.

Gọi xe đi đến phố đi bộ trước, vừa nhìn là đã thấy cửa hàng bán cháo gạo, chỉ là không nghĩ tới trước cửa hàng lại có rất nhiều người đang xếp hàng.

Tình hình kinh doanh của cửa hàng này tốt như vậy hả?

Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi cũng chỉ đành đứng ở cuối hàng bắt đầu xếp hàng.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đến lượt cô, sợ là cháo sẽ nguội mất, cho nên cô nhờ nhân viên phục vụ bỏ vào trong bình giữ nhiệt.

“Không dừng lại một khắc nào, cô lập tức ngồi lên xe về nhà họ Thẩm.

Ở trong nhà.

Tô Tình đang nằm trên giường, bà Triệu vẫn còn chưa về nhà, còn đang uống cà phê.

Bước vào nhà, đầu tiên là Diệp Giai Nhi lễ phép mà xa lạ gọi một tiếng mẹ, sau đó lại nhìn bà Triệu chào hỏi: “Chào dì.”

Bà Triệu mỉm cười gật đầu, so sánh với bộ dạng lúc nãy quả thật giống như là hai người khác nhau, Diệp Giai Nhi đặt cháo trong bình giữ nhiệt lên trên bàn, mở miệng nói: “Mẹ, cháo gạo mà mẹ muốn đây.”

Nhìn qua một cái, sau đó Tô Tình không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt: “Bây giờ đột nhiên không muốn ăn nữa, cứ để ở đó đi.”

Bà Triệu ở một bên cũng cười cười bổ sung thêm: “Mẹ của cháu đợi một tiếng đồng hồ rồi, không chờ được cháu đến đây, cho nên đã uống một chút sữa đậu nành, chắc có lẽ là lúc này không đói bụng.”

Nghe nói vậy, đương nhiên là Diệp Giai Nhi không thể nói thêm gì nữa, cô chỉ nói: “Người mua cháo có hơi đông một chút, đợi một tiếng đồng hồ mới mua được, cho nên mới bị chậm trễ như vậy.”

Tô Tình gật đầu nói: “Vậy đi pha chút sữa đi.”

“Vâng, con biết rồi.” Diệp Giai Nhi đáp lời, lập tức quay người rời khỏi phòng.

Bóng dáng của cô vừa mới biến mất, sắc mặt trông có vẻ như bị bệnh của Tô Tình lập tức có tinh thần hơn nhiều, hỏi bà Triệu: “Biểu hiện lúc nãy của tôi như thế nào?”

“Rất tốt, nhưng mà bà lại không đẩy trách nhiệm lên người nó, có vẻ như là hơi cố tình gây sự, mua một bát cháo hết mấy tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa là để người ta chết đói rồi, tâm trạng có thể tốt được à?” Bà Triệu vẫn còn đang chỉ đạo.

Tô Tình tỉnh ngộ mà gật đầu: “Biết rồi.”

Một lát sau, Diệp Giai Nhi đã bưng ly sữa mà mình pha xong đi đến, ly sữa trắng vẫn còn đang tản ra hơi khói.

Lúc đó, Thẩm Hải Băng cũng bước vào, trong tay có bưng một đĩa trái cây đã gọt sẵn, đưa trái cây mà cô ta đã gọt cho bà Triệu.

“Đã nhiều năm rồi không gặp Hải Băng, dáng dấp càng ngày càng xinh đẹp.” Bà Triệu càng nhìn càng cảm thấy hài lòng: “Còn hiểu chuyện như thế, bây giờ đang làm công việc gì vậy?”

Gương mặt của Thẩm Hải Băng trong trẻo cười nhạt một tiếng: “Làm thư ký của tổng giám đốc Thẩm ở huyện Thiểm.”

“Quả nhiên là nhân tài mà, lúc đó học việc là tốt rồi, cố gắng thêm một chút, nói không chừng là tương lai có thể làm nên cái gì đó ấy chứ.” Bà Triệu tán dương không dứt.

Vẫn là nụ cười trong veo ấy Thẩm Hải Băng nói: “Bà Triệu quá khen rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.