“Cái này tuyệt đối không phải là khen gì đâu, mà là ăn ngay nói thật đó.”
Dường như bọn họ hoàn toàn xem Diệp Giai Nhi như là không khí, ai nấy cũng đều chào hỏi nói chuyện với nhau tương đối quen thuộc.
Không cảm thấy có gì lạ cả, cô bước về phía trước hai bước, đưa ly sữa mình đã pha xong cho Tô Tình: “Mẹ, sữa đây.”
Đáp nhẹ một tiếng, thân thể của Tô Tình chậm rãi ngồi dậy, đưa tay nhận lấy ly sữa.
Cũng không biết là do sữa quá nóng hay là do nguyên nhân gì khác, bàn tay của Tô Tình trượt qua rồi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Mấy người bọn họ giật mình, còn không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, ly sữa ở trong tay của Diệp Giai Nhi đã rơi xuống đất.
Một phần của ly sữa nóng hổi bị đổ lên chăn, mà một phần khác thì đổ lên trên mu bàn tay của Diệp Giai Nhi, làn da chỗ đó lập tức nóng lên, đau rát, cô cắn chặt răng, kiềm chế.
Mà Thẩm Hải Băng và bà Triệu nghe thấy âm thanh này thì vội vàng nhìn sang, đứng dậy giũ chăn và lau sữa đổ ở trên người của Tô Tình.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng cố gắng chịu đựng cơn đau bước lên muốn giúp đỡ.
Nhưng mà tay của cô vừa mới chạm vào cái chăn mềm thì liền bị Tô Tình hất ra: “Cô đi ra cho tôi, có phải là cô cố ý làm vậy không hả?”
Sững người, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lẽo và châm chọc, cô đứng yên ở đó không cử động, chỉ là nhìn hai người bọn họ dọn dẹp.
Vốn dĩ là cô không hiểu cho lắm, nhưng mà bây giờ cô đã hiểu hoàn toàn rồi, Tô Tình căn bản là đang muốn chỉnh cô.
Chăn cùng với ga ở trên giường, còn có thảm, toàn bộ đều được đổi hết, Thẩm Hải Băng vừa cởi áo ra cho bà ta, vừa lo lắng hỏi: “Chị có bị bỏng ở đâu không?”
Tô Tình tức giận lồng ngực phập phồng không ngừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi đứng yên tại chỗ không cử động: “Có phải là bây giờ trong lòng của cô đang vui như nở hoa không hả?”
Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Con không hiểu ý của mẹ.”
“Không hiểu hả? Cô thật sự không hiểu, hay là giả vờ nghe không hiểu, thấy tôi bị giày vò thành bộ dạng này, có phải là rất sung sướng không?”
“Không phải là con cố ý, mẹ có còn muốn ăn cái gì nữa không, để con đi làm.” Diệp Giai Nhi cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà cô càng bình tĩnh thì ngọn lửa giận trong lòng Tô Tình lại càng cháy dữ dội hơn nữa, trong lời nói toàn là ý châm chọc và khiêu khích: “Tôi còn dám kêu cô đi làm nữa à, nếu như kêu cô đi làm, vậy thì có phải là cả cái bàn cơm đều rơi lên trên đầu của tôi không?”
Diệp Giai Nhi vẫn không nổi giận: “Làm sao có thể chứ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ con đi làm giúp cho mẹ, có được không?”
Hừ lạnh một tiếng, Tô Tình mở miệng nói: “Làm phiền cô không nổi đâu, như câu nói đó, thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu như ba mẹ của cô có giáo dục giống như cô đã nói, vậy thì chắc chắn cô cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Hơn nữa, tôi còn nghe nói chị dâu của cô cứ luôn thích đánh bài bạc, nhà của các người cũng đã bán đi rồi, một đứa con dâu như vậy mà còn giữ lại làm cái gì, xem ra ba mẹ cô quả thật không có năng lực gì hết.”
“Nếu như mẹ muốn nói con thì mẹ cứ nói con đi, xin đừng kéo người nhà của con vào.” Diệp Giai Nhi không thích nhất là nghe thấy bà ta nói ba mẹ của mình như thế.
Tuy là tính tình của cô nhẹ nhàng, còn có hơi lạnh nhạt, nhưng mà là một người có nguyên tắc, có một vài ranh giới cuối cùng không thể chạm vào.
“Sao vậy? Bây giờ ngay cả nói mà cũng không thể nói cô rồi à, cô dùng giọng điệu với thái độ như thế để nói chuyện với tôi hả? Đồ không có giáo dục, theo như tôi thấy, cả gia đình của cô đều không có giáo dục.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lại cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Vâng, nói đến giáo dục thì gia đình con sao có thể hơn mẹ được chứ, xuất thân từ danh môn vọng tộc, lại là đệ nhất phu nhân ở thành phố S.
Cho dù là giáo dục hay là cử chỉ cũng đều nhã nhặn và cao quý nhất, nhưng mà mẹ nhìn bộ dạng lúc này của mẹ đi, con rất khó để có thể liên kết với hai chữ nhã nhặn. Bây giờ mẹ có bộ dạng như thế nào, mẹ có muốn soi gương không?”
“Cô!” Tô Tình tức giận đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Hải Băng mở miệng quát lớn: “Giai Nhi, cháu bớt tranh cãi đi!”
Mà bà Triệu cũng rất không đồng ý: “Thân là con dâu, sao cô lại có thể nói chuyện với mẹ chồng của mình như vậy?”
“Không phải là tôi nói chuyện như thế nào, mà điều kiện tiên quyết là nói chuyện với tôi như thế nào? Có một số việc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là không vạch trần mà thôi, giống như trước mặt chính là cạm bẫy, nhưng mà tôi không thể không nhảy vào, có đúng không? Nếu như tôi không đâm thủng cái bẫy này thì nó vẫn sẽ luôn tồn tại, hơn nữa càng ngày càng lớn.”
Một câu nói của Diệp Giai Nhi đã đâm trúng vào điểm yếu của Tô Tình và bà Triệu, thái độ của cô không sợ sệt: “Nếu như ở đây đã không chào đón con, vậy thì con vẫn nên rời khỏi đây thôi.”
Vừa mới nói xong, cô không tiếp tục ở lại đây nữa mà trực tiếp đi khỏi, Tô Tình lại càng tức giận hơn.
Một lát sau, bà Triệu cũng lắc đầu đi khỏi, trước khi đi còn ném xuống một câu, con dâu của bà ghê gớm hơn nhà chúng tôi nhiều.
Không thể nghi ngờ gì, câu nói này như là đánh một cái tát vào mặt của Tô Tình, xem như là Diệp Giai Nhi đã vứt sạch mặt mũi của bà ta ở trước mặt bà Triệu, trong lòng bà ta quả thật tức giận không chịu được.
Thế là ở trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Hải Băng và Tô Tình.
Ánh mắt hơi lóe lên, trong mắt của Tô Tình lướt qua một ánh sáng mơ hồ, vừa tối vừa chìm, bà ta nói: “Hải Băng, chị dâu hỏi em một chuyện...”
Động tác tay của Thẩm Hải Băng hơi dừng lại: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
“Em nói thật với chị dâu, bây giờ trong lòng của em còn có tình cảm với Hoài Dương không? Chị dâu hỏi em là đang hỏi thật lòng, đừng có nói dối.” Tô Tình lặp đi lặp lại nhiều lần.
Có chút bối rối, Thẩm Hải Băng không mở miệng ngay, xem như không hiểu bà ta có ý gì, cũng không biết là bà ta muốn làm cái gì, cho nên không trả lời.
“Chị dâu muốn biết câu trả lời của em, em cũng đừng có cố kỵ nữa, cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc là em có còn tình cảm không?”
Ánh mắt vô cùng thâm sâu, đối với Diệp Giai Nhi đúng là trong lòng của Tô Tình đã động mấy phần tâm tư.
Bà ta cho là Diệp Giai Nhi tương đối nghe lời, nhưng mà bây giờ mới nhận ra mình có hơi sai lầm rồi.
So sánh với Thẩm Hải Băng, không chỉ không nghe lời mà còn có chút ngang ngược.
Ở trước mặt bà Triệu lại giẫm đạp sự tôn nghiêm và thể diện của bà ta ở dưới chân, cục tức này, làm sao mà bà ta có thể nuốt trôi được chứ.
Trong lòng của bà ta vừa mới nhớ tới ánh mắt bất đắc dĩ nhưng mà lại mang theo sự đồng cảm của bà Triệu lúc ra về, ngọn lửa ở trong lòng Tô Tình thiêu đốt càng ngày càng kịch liệt.
Bà ta là mợ Thẩm, ở thành phố S, ai gặp bà ta cũng phải nhượng bộ ba phần, có khi nào mà người khác dùng ánh mắt như thế nhìn bà ta cơ chứ?
Con dâu nhà họ Thẩm là ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Diệp Giai Nhi!
Nếu như còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó bà ta sẽ bị Diệp Giai Nhi làm cho tức đến chết tươi, chuyện này không thể cứ tiếp tục như thế.
Nhân dịp tình thế vẫn còn có thể cứu vãn, cho nên bà ta muốn ngăn cản cơn sóng dữ.
Thẩm Hải Băng vẫn không nói chuyện, vẫn duy trì sự im lặng như cũ. Nói thật, trong lòng cô ta có hơi lo lắng về Tô Tình, phần nhiều là không tin.
Đổi một cách nói khác, độ tin cậy của Tô Tình trong lòng cô ta không phải là rất cao.
Nếu như Tô Tình đang gài bẫy cô ta, vậy thì rõ ràng đây không phải là cạm bẫy đang đợi cô ta nhảy vào trong à?
“Không muốn trả lời hả?”
Ánh mắt dò xét của Tô Tình bình tĩnh rơi trên người Thẩm Hải Băng, quan sát sắc mặt của cô ta thật cẩn thận rồi sau đó mở miệng nói: “Có phải là trong lòng của em vẫn còn tình cảm với Hoài Dương không?”
“Em không có.” Khi chưa thăm dò rõ ràng suy nghĩ trong lòng của Tô Tình, cô ta kiên quyết không thể sơ sót thừa nhận điều gì khiến bà ta nắm được điểm yếu.
“Hải Băng, em là do chị đã nuôi lớn từ nhỏ, biểu cảm cùng với nét mặt của em làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của chị được chứ, rõ ràng là lúc này em đang nói dối.” Trong giọng nói của Tô Tình đầy vẻ chắc chắn.
Cũng không tiếp tục tranh luận với bà ta, Thẩm Hải Băng kéo kéo khóe môi, chậm rãi mở miệng nói: “Chị dâu, cho dù là tình cảm của em đối với cậu ấy có như thế nào đi nữa thì đó cũng là chuyện đã qua rồi, bây giờ nhắc tới cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Đúng là Tô Tình biết tính cách của cô ta, rất khó để có thể lừa gạt Tô Tình, cho nên cũng không cần phải nói dối nữa.
“Nếu đã nói như vậy, thế thì thế này đi, trong lòng của em vẫn còn có tình cảm với Hoài Dương, cái này đồng nghĩa với gián tiếp thừa nhận.” Trong giọng nói của Tô Tình còn xen lẫn cảm giác mừng rỡ mơ hồ.
Vẫn không nói tiếng nào, Thẩm Hải Băng chỉ cầm lấy ly nước ở trên bàn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chị dâu vẫn nên nghỉ ngơi đi.”
Vừa mới nói xong, cô ta quay người lại trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Nhưng mà giọng nói của Tô Tình lại đột nhiên vang lên ở sau lưng: “Nếu như cho em thêm một cơ hội nữa, em sẽ như thế nào?”