Nghe vậy, Thẩm Hải Băng lập tức đứng lại tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên một chút kinh ngạc, chị ấy biết chị ấy đang nói cái gì không?
"Chị nói là, cho em và Hoài Dương thêm một cơ hội nữa, thế nào, như em thấy đó, chị thật sự không vừa ý với Diệp Giai Nhi chút nào."
Trong lòng Tô Tình đang tính toán cho mình, Diệp Giai Nhi tuyệt đối không thể giữ lại, mà nếu Hoài Dương lại cưới một người khác, cũng không biết rõ cô ta là người thế nào.
Mà muốn nói đến người dễ khống chế nhất thì đó là Thẩm Hải Băng trước mắt.
"Chị dâu, chị có biết chị đang nói gì không?" Thẩm Hải Băng thu lại suy nghĩ kinh ngạc khác thường, ánh mắt dừng trên người bà ta.
"Chị còn chưa già cả hồ đồ, đương nhiên biết mình đang nói những gì, nói cho chị biết, ý kiến của em là gì?"
Thẩm Hải Băng nhíu mày, cảm thấy rối rắm, không biết nên trả lời câu hỏi của bà ta như thế nào, dù sao loại câu hỏi này quá đáng sợ, từ trước đến giờ cô chưa từng suy nghĩ đến.
"Nếu đồng ý, chị liền đồng ý cho em và Hoài Dương tiếp xúc riêng với nhau, nhưng trước mắt tốt nhất đừng cho người khác biết, nếu không muốn, chị tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng, quyền lựa chọn nằm trong tay em, sau khi suy nghĩ xong thì mau chóng trả lời cho chị biết."
Sau cùng, Thẩm Hải Băng cũng không biết mình đi về phòng như thế nào, dưới chân luôn cảm thấy nhẹ bẫng, cứ như cả người đều bay trong mây, cứ cảm thấy không chân thực.
Nằm trên giường, cô khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu khiến trái tim đang đập điên cuồng của mình dần dần bình tĩnh lại.
Trong phòng khác.
Tô Tình dựa vào đầu giường, bà có chút chắc chắn về câu trả lời của Thẩm Hải Băng.
Bà nhướng mày liễu, mỉm cười, rồi nhắm mắt lại.
Diệp Giai Nhi không trở về nhà mà đi bộ vu vơ trên phố.
Sau khi đi được một lúc, cô cũng hơi buồn ngủ, hơn nữa vết thương trên tay cũng đau nên không có tâm trạng tiếp tục mua sắm.
Lên xe trở về nhà, Thẩm Hoài Dương vẫn chưa trở về.
Cô vào bếp, không ăn gì, chỉ uống một ly sữa, dù không đói nhưng cô vẫn phải uống chút gì đó bổ dưỡng cho đứa con trong bụng.
Ánh mắt vô tình quét qua đống bát đĩa sạch sẽ, tầm mắt Diệp Giai Nhi khẽ khựng lại trong chốc lát.
Có chút mệt rã rời, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt lắm, cô liền không tắm rửa mà nằm ở trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, trên cơ thể cảm thấy nằng nặng, sau đó từ cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt cùng ngứa ngáy, Diệp Giai Nhi mở mắt ra.
Đưa tay ra, cô nắm lấy bàn tay vẫn đang mò xuống của anh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Tôi có chút không thoải mái.”
Vô tình vặn cổ tay, Diệp Giai Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Thẩm Hoài Dương lập tức dừng lại, bật đèn đầu giường lên, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và mu bàn tay trái sưng tấy của cô.
Đôi mắt sắc bén thoáng chốc nhíu lại, người đàn ông rời khỏi cơ thể của cô, môi mỏng mấp máy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Sao lại bị thương?"
"Nước nóng vô tình rơi lên mu bàn tay, vừa rồi quên xử lý." Cô cắn răng, giải thích một cách thờ ơ.
"Tay của mình cũng có thể quên xử lý, cô còn có thể nhớ cái gì?" Thẩm Hoài Dương nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, giọng nói không vui mà lạnh lùng.
Diệp Giai Nhi không nói lời nào, chỉ là dựa nửa người vào đầu giường, lại hung hăng nhìn chằm chằm cô đôi lần, Thẩm Hoài Dương xuống giường, mang dép lê đi lấy hòm thuốc.
Nhưng sau khi tìm kiếm trong hòm thuốc cũng không tìm được cao dán hữu hiệu, lông mày anh vẫn nhíu chặt như cũ, hơn nữa còn thoáng trầm xuống một chút, cảnh cáo cô: "Ngồi ở chỗ đó đừng nhúc nhích, tôi xuống lầu mua thuốc."
...
Các nữ nhân viên bán hàng trong tiệm thuốc đều liếc nhìn vào người đàn ông, thậm chí không thể dời đi mà cứ nhìn chằm chằm vào anh, cứ như bị câu mất hồn phách.
Thẩm Hoài Dương đứng trước quầy, đợi hồi lâu cũng không thấy nhân viên thu ngân tính tiền, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài của anh cong lại, gõ lên quầy phát ra một âm thanh trong trẻo, môi mỏng nhàn nhạt thốt ra hai chữ: "Tính tiền..."
Khuôn mặt của nhân viên thu ngân đỏ lên, gật đầu, vội vàng tính tiền.
Anh bước vào phòng, lại nhìn thấy cô đã ngủ say, khuôn mặt trầm hơn, chậm rãi bước tới, cầm lấy tay cô, cẩn thận thoa thuốc.
Cơn đau ập tới, hai hàng lông mày của cô luôn không tự chủ được nhíu lại, hàm răng nghiến chặt...
Khuôn mặt đẹp trai trầm lại khác thường, Thẩm Hoài Dương nheo lại con ngươi thâm sâu, từ trên mặt cô nhìn qua bàn tay sưng đỏ, môi mỏng khẽ động, thấp giọng nói: "Đáng đời!"
Bàn tay bị thương là bởi vì Tô Tình, hơn nữa lúc này tâm trạng cô không tốt, nghe được lời nói của anh, trái tim vốn luôn lãnh đạm của cô không hiểu sao lại dâng lên cơn tức, cô mở miệng, khẽ nói: "Ừ, là tôi đáng đời."
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương quay qua, nhìn chằm chằm cô, lông mày hẹp dài nhướng lên: "Mợ Thẩm đã bị ai chọc giận hả?"
"Không có." Cô hít sâu, nuốt cơn giận vào bụng.
Tô Tình là Tô Tình, anh là anh, tuy rằng hai người là mẹ con, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này là bởi vì Tô Tình, chứ cũng không phải anh.
Vì vậy, dù tâm trạng không tốt thì cô cũng không có lý do gì để trút giận lên người anh.
"Thực sự không có?" Anh lên giọng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng là không tin vào những lời cô nói.
Diệp Giai không tiếp tục nói về chuyện này, mà khẽ hất cằm chỉ vào thuốc cao trong tay anh: “Không tiếp tục bôi thuốc sao?”
Sau khi nhìn chằm chằm cô thêm vài lần thì Thẩm Hoài Dương mới rời mắt, lực chú ý dừng ở mu bàn tay của cô, bôi thuốc.
Chờ bôi thuốc xong, đã là mười giờ, cơn buồn ngủ ập đến, cô vén chăn bông lên, cả người nằm vào, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng mà, cơ thể cường tráng như một con báo của người đàn ông lật lại, hai cánh tay chống hai bên đầu cô, đôi chân dài cứng cáp ôm lấy cơ thể cô, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở tràn ngập dã tính và nóng rực.
Thấy thế, lông mày của Diệp Giai Nhi chậm rãi nhíu lại, cố ý không để ý đến ánh mắt sâu thẳm của anh: "Làm cái gì đó?"
"Mợ Thẩm nói thử xem?" Giọng nói của anh trở nên trầm hơn, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
“Không biết, tôi hơi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi.” Vừa nói, cô vừa quấn chăn chặt hơn rồi xoay người sang bên cạnh.
"Mợ Thẩm đây là muốn qua cầu rút ván hả?" Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay to lớn lật người cô lại.
Diệp Giai Nhi hỏi lại: "Là tôi làm cho anh Thẩm hứng lên sao?"
Thẩm Hoài Dương bị hỏi, mày kiếm nhíu lại, cố ý ưỡn ưỡn cái nơi đó của mình, khàn giọng nói: "Nhưng mà, là cô quyến rũ tôi..."
Hành vi bỉ ổi như vậy của anh khiến má cô ửng đỏ, xì một tiếng đầy khinh miệt, cô nói: “Điều đó chỉ có thể cho thấy khả năng tự chủ của anh không mạnh, hôm nay tôi cảm thấy hơi khó chịu, không muốn làm, cho nên anh Thẩm vẫn là tự mình giải quyết đi..."
Dứt lời, cô không còn để ý đến anh nữa, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn vẻ mệt mỏi hiện ra giữa hai hàng lông mày của cô, Thẩm Hoài Dương không trêu chọc cô nữa, trong lòng cảm thấy có chút thương tiếc mà cả anh cũng không nhận ra.
Đứng dậy, yết hầu khiêu gợi của Thẩm Hoài Dương khẽ động, rồi đi vào phòng tắm.
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông giống như lửa đốt, anh không dùng nước ấm để tắm, mà trực tiếp bật nước lạnh lên rồi tắm nước lạnh.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Giai Nhi đã ngủ say từ lâu, trong phòng vang lên tiếng thở đều đều.
Anh dùng bàn tay to tớn nâng chăn bông lên, rồi vươn cánh tay vững chắc ra, một tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.