Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 306: Chương 306: Cũng không biết anh có bao nhiêu em gái tốt




Mang theo món quà, tươi cười trên khuôn mặt, cho dù Quách Mỹ Ngọc không chào đón, cũng không thể không cho người ta vào.

“Dì à, cái này là do anh Thẩm mua đó, anh ấy nói thời gian này dì gầy đi không ít, cần tẩm bổ.” Cô gái mỉm cười đặt nó sang một bên.

Đúng lúc này, Diệp Giai Nhi đẩy cửa phòng tắm đi ra, vừa nhìn thấy cô gái liền nhướng mày kinh ngạc, nhìn quanh nhưng không thấy anh đâu.

Cô gái nhận ra hành động của cô, giải thích: "Anh Thẩm đến chỗ trợ lý Trần để lấy tài liệu rồi, lát nữa sẽ đến."

Cũng khá biết quan sát sắc mặt đó, khóe miệng Diệp Giai Nhi cử động một cách cho có lệ, cô gật đầu: "Muốn uống nước không?"

“Vừa rồi em đã uống rồi, cám ơn.” Cô gái cũng rất hiểu lễ tiết, có thể thấy có chút câu nệ.

Đang nói chuyện, người đàn ông cao lớn bước vào, cầm món quà mua cho Huyên Huyên, sau khi chào hỏi Quách Mỹ Ngọc xong, ánh mắt rơi vào cô gái: "Buổi tối trở về chung cư, sáng mai trợ lý Trần sẽ đưa em qua đây."

Vâng lời, cô gái ngoan ngoãn gật đầu và nhét cho Huyên Huyên một nắm kẹo.

“Quấy rầy rồi.” Thẩm Hoài Dương khẽ gật đầu, trong mắt anh hiện lên sự xa lánh và thờ ơ khó tả.

Diệp Giai Nhi nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đã trông như thế này, rất lạnh lùng, giống như không có chút nhiệt độ nào.

Hai người rời đi, chỉ còn lại hai bóng lưng, lòng cô sôi sục, tắc nghẽn khó chịu.

Đặc biệt là khi cô nghe thấy ‘trợ lý Trần’ từ miệng cô gái, rồi nghe ‘chung cư’ từ miệng anh, cô cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó xé nát.

Nhưng không sao cả, nếu đã là diễn kịch trước mặt Quách Mỹ Ngọc, cũng có thể diễn xuất thật trân hơn.

Quách Mỹ Ngọc càng nhìn càng cảm thấy cô gái này đáng ghét, lại nhìn Thẩm Hoài Dương, bà lại càng tức giận.

Cảm giác đó giống như trước đây bạn rất thích một chiếc ly, nhưng do bất cẩn, chiếc quai nhọn của nó cắt vào môi bạn, thế là bạn sinh oán hận với nó, vứt nó sang một bên, bỏ lại nó trong một góc, bám đầy bụi.

Nhưng bỗng một ngày, một người khác thích nó đã xuất hiện, cố ý đưa nó đến trước mặt bạn, phủi sạch lớp bụi trên đó, khiến nó trở nên sáng đẹp.

Đây chính là cảm nhận của Quách Mỹ Ngọc về Thẩm Hoài Dương vào lúc này.

Buổi trưa không ăn gì nhiều, bà bảo Diệp Giai Nhi đi mua chút cháo, sau khi cô rời đi, bà kéo Huyên Huyên qua, nói: "Huyên Huyên, ba cháu đối xử với dì đó có tốt không?"

“Tốt ạ.” Huyên Huyên gật đầu, sau đó ngẩng mặt lên: “Bà ngoại, tại sao ba lại ăn cơm với dì đó mà không phải với mẹ?”

Quách Mỹ Ngọc không trả lời được, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

"Bà ơi, mẹ nói sẽ tìm cha dượng cho cháu, nhưng bạn bè cháu đều nói cha dượng sẽ đánh người, còn sẽ hung dữ chửi mắng, cháu không cần cha dượng đâu, cháu chỉ cần ba thôi!”

Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc có chút không nói nên lời, nên chuyển hướng chú ý của Huyên Huyên, bảo bé xem phim hoạt hình.

Nhưng hôm nay Huyên Huyên không xem, lắc đầu, đẩy remote ra xa, cởi giày, ngoan ngoãn bò lên giường, đắp chăn bông, vùi cái đầu nhỏ vào đó, khẽ thút thít.

Tiếng thút thít rất nhỏ, giống như tiếng kêu của một con vật nhỏ bị thương và bị bỏ rơi, từng tiếng tới từng tiếng, nhỏ nhỏ, khiến Quách Mỹ Ngọc có chút khó chịu.

“Ba sau này nhất định sẽ có con, nhất định sẽ không yêu cháu nữa, cũng sẽ không cần cháu nữa…” Giọng mũi rất đặc, khóc rất dữ dội.

Quách Mỹ Ngọc muốn dỗ, nhưng không dỗ được, đợi khi Diệp Giai Nhi về, Huyên Huyên đã ngủ thiếp đi vì khóc mệt rồi.

Sắc mặt cô có chút u ám, có chút tối tăm, nhiều hơn là mù mịt, khi đi đến nhà ăn nấu cháo, chính mắt nhìn thấy cô gái lên xe của anh, hai người đi về hướng căn hộ.

Đau, cơn đau không thể nói thành lời, khiến cô khó thở, cảm thấy nơi lồng ngực ngẹn lại có chút khó chịu, nhất là dưới xương sườn, tê tê dại dại.

Anh chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, luôn giữ khoảng cách nhất định, ngay cả Trần Diễm An và Thân Nhã cũng không ngoại lệ.

Nhưng với cô gái đó, anh có vẻ rất thân thiết, thậm chí còn đưa cô ấy về căn hộ cũ của họ.

Chẳng lẽ anh đã thực sự thích cô gái đó rồi sao?

Nghĩ đến những lời quyết tuyệt anh nói khi rời đi, cô liền sợ hãi, nhưng lần này tuyệt đối không được lùi bước! Cô muốn anh, ý tứ rất rõ ràng!

Bật TV lên, tin tức về Thẩm Hoài Dương và cô gái vẫn còn, Quách Mỹ Ngọc quét nhìn qua đống đồ bổ ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên nổi giận: "Vứt đi!"

“Sản phẩm dinh dưỡng tốt như vậy, nếu anh ấy đã tặng thì chúng ta cũng không thể lãng phí. Vứt bỏ thì tiếc lắm, ăn đi.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi lãnh đạm.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Quách Mỹ Ngọc vẫn còn tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại, là bà đã bảo cô rời xa Thẩm Hoài Dương, cũng không thể nói thêm gì nữa.

Buổi tối, dì hai của Diệp Giai Nhi gọi điện cho bà nói muốn giới thiệu đối tượng, Quách Mỹ Ngọc trực tiếp đồng ý.

Bà không tin, nếu Thẩm Hoài Dương có thể tìm được một người phụ nữ khác, vậy con gái bà không lẽ không tìm được một người đàn ông sao?

Sau đó, bà hỏi ý kiến của Diệp Giai Nhi, Diệp Giai Nhi không có phản đối, mà để mặc bà sắp xếp, bà muốn làm gì thì làm.

...

Nhìn người đàn ông sau lưng, Quách Mỹ Ngọc lập tức nhụt chí, cả người như bị dội một gáo nước lên đầu.

Bà vốn dĩ nghĩ rằng trên đời có mấy người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chứ, cho nên tướng mạo của họ cũng bình thường thôi, mấu chốt là nhân phẩm.

Bà ngồi cách bàn của hai người họ vài bước để quan sát, nhưng người đàn ông đó vậy mà lại nhân lúc thanh toán hóa đơn mà đi vệ sinh, cuối cùng chính Giai Nhi là người thanh toán hóa đơn!

Trái tim nguội lạnh, Quách Mỹ Ngọc gọi điện thoại khiển trách dì hai một hồi, bà cũng đâu có đòi hỏi quá đâu, nhưng cũng đâu thể vậy được chứ?

Mấy ngày tới, dì hai giới thiệt không ít đối tượng, khoan hẵng nói đến ý kiến của Giai Nhi, mà ngay cả bà cũng chả ưng nổi!

Cứ luôn bất tri bất giác mà đi so sánh với Thẩm Hoài Dương, ngay cả bản thân bà cũng không kiềm được.

Cuối cùng, dì hai của Giai Nhi cũng tức giận rồi, nói ra mấy câu khó nghe, một người phụ nữ có con rồi còn muốn tìm kiểu gì nữa!

Quách Mỹ Ngọc bất mãn, không quan tâm dì hai của cô nữa, Thẩm Hoài Dương cũng đưa Trác Y Đình vào ăn cơm.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi đứng dậy nói với Quách Mỹ Ngọc: "Con đi vệ sinh."

“Anh Thẩm, chúng ta hãy ngồi đây đi, cạnh bên cửa sổ.” Giọng cô gái rất trong trẻo và ngọt ngào.

Bước chân cô khẽ khựng lại, cơ thể có chút cứng ngắc, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước, hứng lấy một nắm nước lạnh, tỉnh táo lại.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt, ngẩng đầu nhìn là gương mặt một người đàn ông không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Thị lực của em dường như càng ngày càng kém rồi, người đàn ông đó đúng là răng vẩu…” Thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương ngả về phía sau, anh nhếch đôi môi mỏng, thần sắc lạnh lùng.

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nhìn cũng kỹ thật.”

"Đôi mắt còn hơi xếch..."

"..." Khóe miệng Diệp Giai Nhi giật giật, quả nhiên là nhìn rất kỹ.

"Mắt nhìn người của em khiến tôi có chút không dám xu nịnh..."

"Cô gái mà anh ở cùng gọi anh là anh Thẩm thật ngọt ngào, cũng không biết anh có bao nhiêu cô em gái tốt nữa..." Diệp Giai Nhi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.