Khóe môi giựt giựt như có như không, nhưng lông mày của Thẩm Hoài Dương lại dịu đi rất nhiều: "Em nghĩ tôi có bao nhiêu cô em gái?"
“Làm sao tôi biết anh có bao nhiêu cô em gái, nói không chừng một ngày nào đó lại có thêm một em gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.” Miệng cô có chút chua chua.
Độ cong của đôi môi mỏng trở nên lớn hơn, đột nhiên, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương lại khôi phục lại sự thờ ơ và xa lánh: "Cô Diệp bận đi.”
Người đàn ông vẫn chưa rời đi, có hứng thú với cô, cứ mãi kể chuyện cười, cô có chút không nghe nổi, tìm một cái cớ thoái thoát.
Trong góc cửa sổ, cô gái đang cười, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương mềm mại, hai người trông rất xứng đôi vừa lứa.
Cô đi ngang qua hai người họ, nghe thấy tiếng gọi anh Thẩm, anh cũng chả ngẩng đầu nhìn cô, ngay cả dư quang ánh mắt cũng chả cho cô.
Thậm chí còn khiến cô cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi trước cửa nhà vệ sinh chẳng qua chỉ là ảo tưởng của cô, là ảo giác mà thôi, anh đối xử với cô vẫn thờ ơ xa cách.
Khi đi ngang qua, móng tay của cô cắm sâu vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, thật sâu và dữ dội...
Quách Mỹ Ngọc cũng lập tức đứng dậy, so sánh hai người đàn ông với nhau, trong lòng thầm thở dài.
Hai người rời đi, mắt Thẩm Hoài Dương ngước lên, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt.
Huyên Huyên vẫn đang khóc quấy, cô bé sợ ba sẽ không cần cô bé nữa, khoảng thời gian này cứ khóc không ngừng, mắt có chút sưng đỏ, trông rất đáng thương.
Quách Mỹ Ngọc im lặng, thở dài lắc đầu, đi thanh toán tiền thuốc, Giai Nhi không nói với bà rằng tiền thuốc đã được thanh toán.
Khi đến đó, y tá nói đã đóng hết rồi, chính là anh Thẩm đã đóng, vào buổi chiều khi bà bị rạch cánh tay.
Bà nhớ ra rồi, hôm đó bà ép Giai Nhi, thế là Giai Nhi hẹn anh buổi trưa đi quán cà phê để nói rõ chuyện của hai người, nhưng buổi chiều anh vẫn quay lại bệnh viện đóng tiền thuốc, còn đổi phòng bệnh cho bà.
Không thể không nói, con người của Thẩm Hoài Dương thì không có gì để nói.
Trong khoảng thời gian này, bà cũng thấy Giai Nhi so với trước đây trở nên im lặng khác thường, nhưng rất ngoan ngoãn, bà bảo cô đi về phía đông thì đi về phía đông, bảo đi về phía tây thì đi về phía tây.
Đôi mắt của Huyên Huyên đã khóc đến sưng đỏ, cứ luôn miệng đòi ba.
Điều khiến bà không hài lòng nhất chính là cô gái đó, trẻ như vậy nhưng lại cứ quấn lấy Thẩm Hoài Dương, gọi một cách ngọt ngào như vậy, khiến bà cảm thấy nhức mắt.
Anh Thẩm, anh Thẩm, ngày ngày ở sau lưng Thẩm Hoài Dương, không lẽ cô ta không có chút việc gì để làm sao? Giai Nhi nhà bà lúc đó cũng không có như vậy!
Có phải nên để Giai Nhi theo đuổi Thẩm Hoài Dương quay về không?
Trong đầu bà nảy ra một ý tưởng như vậy, Quách Mỹ Ngọc lắc đầu, nhưng sau đó suy nghĩ đó càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ nét.
Thực ra Thẩm Hoài Dương cũng thực sự không tệ, bất luận là dung mạo, hay nhân phẩm, đều là hạng nhất.
Hay là……
"Giai Nhi, hay là con đi theo đuổi Thẩm Hoài Dương đi..." Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng chịu mở lời.
Đôi mắt Diệp Giai Nhi rũ xuống, ánh mắt khẽ lập lòe, bước cờ này, cô đi rất tốt.
Từ khi cô đặc biệt để cho Quách Mỹ Ngọc xem tin tức trên TV vào đêm đó, Quách Mỹ Ngọc đã có chút mềm lòng, cô có thể cảm nhận được.
“Mẹ, sao vậy?” Giả bộ khó hiểu, cô ngẩng đầu: “Đột nhiên thế, mẹ bị sao vậy?
"Thực ra, cậu ta cũng khá tốt..." Quách Mỹ Ngọc chút khó xử: "Khoảng thời gian con không có nhà, ngày nào cũng tới nhà, đứng ở ngoài cửa xin lỗi, liên tục đứng đó vài tuần, đèn trong hành lang bị hỏng, cũng là đích thân cậu ta thay, đường ống nước bị tắc, cũng là cậu ta thông.”
Diệp Giai Nhi sửng sốt, giọng nói có chút không ổn: "Mỗi ngày sao?"
“Đúng vậy, mỗi ngày.” Quách Mỹ Ngọc nhẹ nhàng thở dài nói: “Đứng ở đó cầu xin mẹ tha thứ, không biết lấy đâu ra thời gian, bị đóng cửa tiễn khách nhiều lần như vậy, không nhụt chí chút nào.”
Cô hoàn toàn không biết gì về những thứ này, càng không biết những chuyện anh đã làm ở sau lưng.
"Hiện tại cũng không có nhiều người đàn ông thật thà như cậu ta nữa, đi đi."
Cô đứng đó không nhúc nhích, còn chưa kịp hoàn hồn từ cảm xúc bàng hoàng, một lúc sau mới thu lại dòng suy tư đã chạy quá xa, cố ý hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự cho con đi tìm anh ấy sao?"
“Con nhỏ này, kêu con đi thì con cứ đi đi, nói nhiều vậy làm gì!” Quách Mỹ Ngọc bực bội nói.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Giai Nhi nhếch lên thành một nụ cười, tim đập rộn ràng không tả nổi, chỉ hận không thể chạy về phía anh như một con chim ngay lập tức.
Cô căn bản không phải là một người phụ nữ bốc đồng, nhưng lúc này cô không muốn gò bó bản thân thêm nữa.
Gật đầu, cô xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, vừa định rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc truyền đến: "Nếu cậu ta thật sự yêu cô gái kia, con cũng dừng lại ở đây đi, chúng ta không thể làm người thứ ba trong tình cảm, con hiểu không?”
Đây là để cho cô tiêm phòng trước, cũng là cảnh cáo cô, Diệp Giai Nhi khẽ dừng bước chân, nhẹ nhàng đáp lại, biểu thị rằng cô đã hiểu.
Trong phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc ôm lấy Huyên Huyên, sở dĩ bà mềm lòng là vì những ngày qua Huyên Huyên khóc quấy, cô bé nhỏ gầy đi rất nhiều, hơn nữa bà không thích cô gái đó cứ theo sau lưng Thẩm Hoài Dương gọi anh là anh Thẩm.
Diệp Giai Nhi đi đến căn hộ, cũng may mật khẩu căn hộ không bị thay đổi, cô vào căn hộ một cách thuận lợi.
Cô gái đang sắp xếp bữa tối trước phòng ăn, mái tóc đen bóng xõa ngang vai, mềm mại, trong sáng, mang chút e thẹn.
Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Giai Nhi, lễ phép mỉm cười: "Chị Diệp đến rồi."
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cổ họng cô nghẹn lại, đăng đắng khó chịu, cô gật đầu nhìn quanh phòng khách.
Dường như đoán được ý đồ của cô, cô gái cười khẽ giải thích: "Anh Thẩm đang ở thư phòng, rất nhanh sẽ ra thôi, chị Diệp ngồi đây đợi một lát đi."
Thu tầm mắt lại, cô hơi nâng cằm lên: "Không, tôi vào tìm anh ấy."
"Đúng vậy, trường của các người vẫn còn một chỗ trống, ừm, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến đó..." Giọng nói trầm thấp, Thẩm Hoài Dương đi ra khỏi thư phòng, tay trái cầm điện thoại, đang nói chuyện với đối phương.
Nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở bên cạnh, lông mày hẹp dài nhướng lên một cách kinh ngạc, cúp điện thoại, nói với cô gái: "Ngày mai anh đưa em đến trường.”
“Thật… thật sự có thể đi sao?” Cô gái vui mừng khôn xiết, ngón chân nhón lên, đôi mắt sáng như vì sao trên bầu trời đêm.
"Đương nhiên..." Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương giật giật, ánh mắt từ trên người cô gái chuyển qua Diệp Giai Nhi, anh thờ ơ chào hỏi: "Cô Diệp, không biết cô Diệp sao lại tới đây?"
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, đối mắt nhìn anh: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Thẩm Hoài Dương bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm: "Mời ngồi."
“Ở đây hơi bất tiện.” Cô không ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào anh.
"Tôi thấy rất tiện, nói đi..." Anh không có ý định rời đi, cằm khẽ nhếch về phía sofa đối diện, ra hiệu cho cô ngồi.
Cô kiên quyết: “Em nghĩ ở đây thật sự rất không tiện.”
Lúc này, giọng nói thanh lệ và mềm mại của cô gái xen vào giữa hai người: "Chị Diệp, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể đợi ăn xong bữa tối rồi mới nói chuyện được không? Nếu không, bữa tối sẽ nguội mất."
Diệp Giai Nhi không nói chuyện, nhưng cơ thể cao gầy của Thẩm Hoài Dương đã đi tới bàn ăn, kéo ghế ra.