“Không có, chỉ là em không muốn anh bốc đồng như vậy, quan hệ của em và mẹ anh thế nào anh cũng đã nhìn thấy, gần như có thể nói là như nước với lửa. Trước khi mối quan hệ giữa em và bà ấy được xử lý ổn thỏa thì em không muốn nhận lời với anh. Em không muốn chồng tương lai của em bị kẹp giữa vợ và mẹ, tính ra đây đã lần kết hôn thứ hai của em, em muốn đối xử tốt với nó một chút, muốn mối quan hệ của chúng ta đi được xa và dài hơn một chút.”
Mối quan hệ giữa cô và Tô Tình quá căng thẳng, một lần cãi nhau không đáng là gì nhưng nếu lần nào cũng cãi nhau thì sao?
Anh là đàn ông, có công việc của mình, cũng có những buổi xã giao, ở bên ngoài đã đủ mệt rồi, đến khi về nhà lại nhìn thấy những cảnh cãi cọ như vậy, cô chỉ sợ anh sẽ thấy chán ghét.
“Hơn nữa, chúng ta hiện giờ như vậy không phải cũng khá tốt sao?” Cô nói, có lẽ bây giờ trong lòng cô đã có sự e sợ với hôn nhân.
“Tốt sao?” Thẩm Hoài Dương nhướng mày, không thể ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, sống chung như vậy thì có gì tốt chứ?
“Tốt chứ, trước đây chúng ta chưa từng yêu đương mà đã kết hôn luôn, khoảng thời gian này coi như chúng ta đang yêu đi, cảm nhận niềm vui khi đang yêu, như vậy cũng không tồi.”
Thẩm Hoài Dương gật đầu, tựa cằm lên đầu cô, bàn tay lớn ôm lên vòng eo mảnh mai của cô, nhiệt tình đáp lại: “Được, anh nghe theo em.”
Thực ra anh rất muốn đeo nhẫn lên tay cô, đây là một sự tượng trưng vô hình, tượng trưng rằng cô là vợ chưa cưới của Thẩm Hoài Dương anh, những người đàn ông khác không được lại gần.
Như vậy anh có thể an tâm và yên lòng hơn, giống như đã ăn một viên Định tâm hoàn, nhưng anh bằng lòng đi theo cách làm của cô, thỏa mãn mong muốn của cô.
Cô muốn đi cùng anh xa hơn thì anh cũng muốn đi cùng cô xa hơn, câu đi cùng anh xa hơn của cô làm anh nở hoa trong lòng, vừa vui mừng, kích động và vừa cảm động…
…
Ở bệnh viện.
Phóng viên vẫn chưa đến, Thẩm Thiên Canh ôm Huyên Huyên vào phòng bệnh, Dương Tuyết đang nghiêng đầu xem tạp chí thời trang.
Bà ta vẫn xinh đẹp rực rỡ như vậy, ánh mắt lười biếng, gần như không hề lo lắng cho bệnh tình của mình. Nhìn thấy Huyên Huyên, bà ta kinh ngạc chau mày: “Đây là?”
“Cháu gái của tôi, con gái của Hoài Dương.” Thẩm Thiên Canh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, trong túi Huyên Huyên là những viên kẹo với đủ màu sắc khác nhau.
“Ông nội ăn đi.” Bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô bé bóc vỏ kẹo rồi đút cho Thẩm Thiên Canh.
Thẩm Thiên Canh cũng để mặc cho con bé muốn làm gì thì làm, ông ta ăn viên kẹo, con bé lại chọn một viên khác đưa cho Dương Tuyết: “Dì ăn đi ạ.”
“Cái miệng nhỏ này ngọt thật.” Dương Tuyết cười: “Cháu cởi giày ra rồi lên đây với dì.”
Huyên Huyên ngồi trên giường bệnh, bàn tay nhỏ vội vàng lấy hết kẹo trong túi ra, chồng lên cao ngất, chiếc mông nhỏ dướn lên để chơi.
Lúc cô bé cúi người xuống chơi, cổ váy bị bung ra, Dương Tuyết vô tình liếc thấy chiếc nhẫn ngọc thạch đó.
Ánh mắt khẽ chuyển động, bà ta vừa dỗ dành Huyên Huyên vừa lấy chiếc nhẫn đó từ trong cổ Huyên Huyên ra xem, sau đó thất thần, cả người hơi run lên.
Thẩm Thiên Canh nhìn thấy hết vẻ khác thường của bà ta, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Chiếc nhẫn ngọc thạch này là chiếc nhẫn lúc trước tôi đã để trên người đứa trẻ.” Dương Tuyết chậm rãi nói.
“Vậy sao?” Thẩm Thiên Canh vỗ đùi, khuôn mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Như vậy không phải đúng như câu nói đó sao “Đi mòn giày sắt không tìm được, đến khi tìm thấy lại chẳng mất công. Bà yên tâm đi, tôi sẽ cho người nhanh chóng điều tra về chiếc nhẫn này.”
….
Ở bệnh viện một buổi chiều, đến khi Thẩm Thiên Canh về nhà đã thấy Thẩm Hoài Dương đang đợi trong phòng khách.
Huyên Huyên vừa nhìn thấy anh lập tức chạy tới, gọi một câu đầy ngọt ngào: “Ba ơi.”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của con bé, không thấy có dấu hiệu gì là đã từng khóc thì mới nhoẻn miệng trả lời. Anh chào hỏi, đến khi đang định đi thì Thẩm Thiên Canh lại gọi lại: “Hoài Dương, con có thể hẹn giúp mẹ của Huyên Huyên không, ngày mai ba muốn gặp nó một lần.”
Cơ thể cao lớn của anh hơi khựng lại, Thẩm Hoài Dương quay người lại, chau mày: “Ba tìm cô ấy có việc gì?”
“Cũng không có việc gì, nói cho cùng thì ba cũng chưa chính thức gặp nó chào hỏi một tiếng, nó đã sinh cho ba một đứa cháu gái đáng yêu như Huyên Huyên, ngày mai ba muốn mời nó ăn một bữa cơm để cảm ơn nó một tiếng.”
Anh lại nhướng mày lên rồi thờ ơ nói: “Con sẽ nói với cô ấy.”
Sắc mặt của Tô Tình như được nhúng qua màu nhuộm, đủ các màu khác nhau, vô cùng khó coi: “Mời nó ăn cơm làm gì chứ?”
“Dù sao nó cũng đã sinh ra một đứa trẻ, nhà họ Thẩm chúng ta làm việc không thể quá vô tình vô nghĩa, để cho báo chí bắt được thóp, tùy tiện rêu rao ra bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ là mời ăn một bữa cơm thôi mà, cũng đâu phải là cho nó bước vào cổng nhà của nhà họ Thẩm. Bà cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?”
Thẩm Thiên Canh nói xong rồi lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc đưa cho bà ta: “Không phải thời gian này bà thích ngọc sao, tặng bà cái này.”
Trong lòng Tô Tình nở hoa, cũng không để ý những chuyện vừa rồi Thẩm Thiên Canh đã nói, bà ta đeo vòng tay lên, đưa ra một yêu cầu: “Ngày mai tôi đi cùng.”
“Được.” Thẩm Thiên Canh cũng không có phản ứng gì, dù sao mục đích của ông ta cũng là để thăm dò tình hình trước, tiện thể để Dương Tuyết nhìn kỹ cô, nhìn xem có thể nhớ ra đứa bé bị bỏ rơi lúc trước có đặc điểm gì giống với Diệp Giai Nhi không.
Thẩm Hoài Dương nói lại những gì Thẩm Thiên Canh đã nói với Diệp Giai Nhi, cô chau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, em đi.”
“Ừm, anh đi cùng em.”
“Bây giờ thì đưa em và Huyên Huyên về nhà đi.” Cô nhìn thời gian, đã là 9h rưỡi, sắc trời đã tối.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, đôi môi mỏng thở dài một hơi: “Anh muốn em ở lại đây biết bao.”
“Anh có biết bây giờ dáng vẻ của anh trông rất giống một oán phụ không.” Cô khẽ cười, không buồn tức giận.
“Oán phụ cần được thỏa mãn, em hiểu mà…” Ánh mắt anh nóng bỏng, khẽ chạm vai vào người cô.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không buồn tức giận, véo anh một cái rồi ôm lấy Huyên Huyên: “Đừng đánh trống lảng nữa, mau đưa hai mẹ con em về nhà đi.”
Ngày hôm sau.
10 giờ Thẩm Hoài Dương đến đón hai mẹ con cô, Huyên Huyên uể oải, Diệp Giai Nhi trừng mắt nhìn con bé.
Bàn tay lớn của anh ôm lấy Huyên Huyên, thấy con gái như vậy, anh nhìn sang: “Em trêu con gái anh à?”
“Trong hai túi của nó đều là kẹo, cả một nắm lớn. Tối qua nó giấu em đút cả một đống kẹo vào miệng, anh xem con bé còn ít răng sâu sao?”
Anh khẽ cười, ôm cô bé đặt lên đùi mình, bảo con bé há miệng ra, quả nhiên bên trong có mấy cái răng bị sâu.
“Em cứ từ từ, con bé còn nhỏ như vậy, phải từ từ dạy cho con biết để sửa sai.”
Ngồi vào hàng ghế sau rồi, Huyên Huyên cứ nằm trong lòng Thẩm Hoài Dương không chịu để cho Diệp Giai Nhi bế, cô chỉ biết gõ trán con bé: “Cái đồ vô ơn bạc nghĩa, lại còn biết giận dỗi đấy, cả anh nữa đấy, lại còn dung túng cho nó nữa.”
Thẩm Hoài Dương nhướng mày không quan tâm: “Không sao, để mấy cái răng sâu của con gái bị sâu nhấm hết thì sẽ cho nó làm răng bọc vàng.”
“Đúng là không ra sao.” Diệp Giai Nhi tức giận lườm anh: “Nếu để anh nuôi con, nhất định con đã bị anh làm cho hư rồi.”