Thấy thế, nhịp tim Diệp Giai Nhi không khỏi tăng tốc, cô có hơi hoảng hốt, khoảng cách hai người gần nhau như thế, cô sợ là anh sẽ nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, hoặc là sẽ nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Canh.
Thân thể hơi nghiêng qua một bên, cô đáp một cách ngắn gọn: “Vậy đi, mười hai giờ trưa mai gặp nhau ở quán cà phê ngoài trường học.”
Vừa mới nói xong, cô không đợi Thẩm Thiên Canh ở bên kia mở miệng thì đã vội vàng cúp điện thoại.
Thẩm Hoài Dương đang lau những giọt nước ở trên tóc, lông mày nhíu lại liếc nhìn cô: “Điện thoại của ai vậy?”
“Là một giáo viên cũ mà thôi, ngày mai tìm em cần chút tư liệu quan trọng, em hẹn cô ấy gặp nhau ở quán cà phê.” Để điện thoại di động vào trong túi, Diệp Giai Nhi khép mắt lại: “Ngủ thôi, nếu như ngày mai lại để em đi làm trễ, sau này em sẽ không ngủ ở đây nữa đâu.”
Thẩm Hoài Dương cúi người xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô: “Ngủ ngon.”
Đáp lại, cô cũng hôn vào đôi môi mỏng của anh, khẽ cười nói: “Anh ngủ ngon.”
Dĩa bánh đặt ngay bên cạnh mà lại không thể ăn, chỉ có thể nhìn, đau khổ thở dài một hơi, anh ôm cô vào trong ngực, cái cằm chống đỡ trên đỉnh đầu cô, chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Không dậy muộn, Thẩm Hoài Dương nhìn thoáng qua thời gian, đã bảy giờ rồi, anh liền gọi cô dậy, bữa sáng đều đã được mua xong xuôi đang đặt ở trên bàn, có sữa đậu nành, là sữa nóng.
Sau khi rửa mặt, Diệp Giai Nhi uống một ly sữa đậu nành, không muốn ăn bánh quẩy quá nhiều dầu mỡ, cho nên ăn trứng luộc.
Sau khi Thẩm Hoài Dương đưa cô đến trường thì mới đưa Huyên Huyên đến nhà trẻ.
Buổi sáng chỉ có hai tiết, rất nhẹ nhõm, đến mười một giờ, điện thoại di động của cô lại vang lên, là âm thanh tin nhắn.
Cô mở ra, là của Thẩm Thiên Canh, ông ta nói rằng mình đã đến quán cà phê ở bên ngoài trường học, đang ngồi đây đợi cô.
Không động đậy, thẳng cho đến khi ăn cơm trưa mười hai giờ thì cô mới đi vào quán cà phê, vừa nhìn liền thấy Thẩm Thiên Canh đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Cô đi qua, không gọi cà phê, chỉ gọi một ly nước ấm, Diệp Giai Nhi ngồi xuống.
“Mấy ngày nay cô đi đâu vậy, điện thoại cũng gọi không được. À đúng rồi, kết quả xét nghiệm đã có rồi, tỷ lệ phù hợp vẫn ổn, bác sĩ nói là có thể làm phẫu thuật cấy ghép, ngày mai làm đi có được không?” Thẩm Thiên Canh cũng không quanh co lòng vòng, ông ta nói mà không kịp thở.
Không nói lời nào, Diệp Giai Nhi chỉ im lặng uống nước ấm và trầm mặc.
Bầu không khí tĩnh lặng như thế làm lông mày Thẩm Thiên Canh nhíu lại, ông ta có một loại dự cảm không tốt, nhìn chằm chằm vào cô rồi mở miệng nói: “Tại sao lại không nói chuyện?”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hiện tại tôi không thể hiến tủy được.” Cô ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
“Bây giờ lật lọng hả, là giáo viên, bây giờ cô lại muốn lật lọng à? Trước đó đã có ý định ghép, là cô đồng ý.”
“Đúng là chính miệng tôi đã đồng ý, tôi cũng dự định cấy ghép, nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đang mang thai, đã một tháng rồi.”
Thẩm Thiên Canh nhíu mày, thần sắc uy nghiêm có vẻ không tin, lập tức nói: “Mang thai thì có liên quan gì với việc hiến tủy chứ?”
“Nếu như muốn hiến tủy thì tôi nhất định phải phá thai, nếu không thì sẽ có ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ.”
Nghe vậy, ông ta uống một ngụm cà phê: “Cô vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thể mang thai mà, bà ấy cũng chỉ có thể chờ cô cứu thôi.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày, lồng ngực phập phồng: “Bây giờ đứa bé đang ở trong bụng tôi, đó cũng là một sinh mạng, vả lại khả năng sau này mang thai của tôi vô cùng nhỏ.”
Con người đương nhiên đều ích kỷ, vào thời khắc mấu chốt nhất, mọi người luôn luôn nghĩ đến hướng có lợi cho mình nhất.
Đứa bé có nhỏ chưa có hình dạng đi nữa thì cũng là một sinh mạng, không đơn giản giống như ông ta đã nói, muốn bỏ là bỏ, đó cũng là con của cô.
“Vậy là bây giờ cô trơ mắt nhìn mẹ ruột của cô chết trước mặt cô hả?” Thẩm Thiên Canh đặt ly nước xuống, nhìn cô.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng ngột ngạt, khó chịu, làm cho người ta không thở nổi.
Thẩm Thiên Canh cứ nhìn cô như thế, biểu cảm của ông ta nghiêm túc, âm trầm, lại có một cảm giác áp bức uy nghiêm nói không nên lời.
Mà biểu cảm của Diệp Giai Nhi cũng lạnh lùng nhìn nhau với ông ta, trong mắt không hề có nhiệt độ: “Cho nên tôi mới nói khoảng thời gian này tôi không có cách nào hiến tủy cho bà ấy, đứa bé là con của tôi, tôi không thể tước đoạt tính mạng của đứa bé.”
Trong lòng của Thẩm Thiên Canh đúng là không có suy nghĩ gì với một đứa nhỏ mới được một tháng còn chưa có hình hài, càng không có tình cảm gì.
Ông ta cho rằng người còn chưa được sinh ra thì làm sao có thể so sánh với người đã sống hơn nửa đời người cơ chứ.
Đứa nhỏ chỉ mới có một tháng mà thôi, vẫn còn chưa thành hình, đối với người ngoài lại càng không có bất cứ cảm giác gì, với lại cô đã có con rồi, đứa bé thứ hai có muốn hay không cũng không đáng kể, chẳng có sao hết.
Mà người đã sống hơn nửa đời người có tình cảm, có quen biết, có lo lắng, so sánh với nhau, hiển nhiên là người sống quan trọng hơn rồi.
“Bà ấy đã cho cô sinh mạng, nếu như không phải bà ấy sinh cô ra đời thì cô căn bản không thể nhìn thấy thế giới này, ít nhất thì trong lòng cô phải có chút cảm kích với bà ấy. Bây giờ bà ấy chẳng qua chỉ muốn rút chút tủy từ trên người cô mà thôi, cũng không phải là muốn mạng của cô.”
Nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi nhíu chặt lại: “Đúng là như thế, thứ mà bà ta muốn không phải là mạng của tôi, mà là cần mạng của đứa con tôi.”
“Có quan hệ máu mủ với bà ấy là cô, nếu như cô có thể thờ ơ nhìn bà ấy chết trước mặt mình thì tôi còn gì để nói nữa, chỉ có điều không ngờ tới cô là một giáo viên mà lại nói chuyện không có suy nghĩ gì hết, hơn nữa còn nhẫn tâm như vậy, không hề có chút lương thiện nào.” Thẩm Thiên Canh nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng.
Nhẫn tâm hả?
Diệp Giai Nhi có chút buồn cười, nhưng mà thật sự là cô đã nở một nụ cười châm chọc: “Cứu bà ta giết chết con của tôi, cái này không được xem như là nhẫn tâm, giữ lại con của tôi không cứu bà ta thì là lòng lang dạ sói, cái này là logic gì vậy? Đều là mạng người, tại sao lại khác biệt như thế?”
Mạng của Dương Tuyết là mạng, còn đứa nhỏ chưa được sinh ra cũng là một sinh mạng, sinh mạng căn bản không tồn tại ai trước ai sau, đều quan trọng giống như nhau.
Chủ đề nói đến đây cũng không cần thiết phải tiếp tục nói nữa, cả hai bên ai cũng cho mình là đúng, trong lòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nếu tiếp tục nói thì cũng không có kết quả gì.
Nhìn thoáng qua thời gian, Diệp Giai Nhi đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi còn có việc gấp, đi trước đây.”
Thẩm Thiên Canh không rời đi, vẫn ngồi yên ở đó nhìn bóng người biến mất trong tầm mắt, bưng ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Một lúc lâu sau, ông ta đứng dậy, quay người lại, kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng ở cửa quán cà phê.
Đứng ở một khoảng cách không xa không gần, hai ba con bốn mắt nhìn nhau, chỉ là biểu cảm của cả hai không hề tốt đẹp.
Thẩm Hoài Dương nhấc đôi chân thon dài đi đến trước mặt ông ta, anh cao hơn Thẩm Thiên Canh một chút, lúc này đứng đối diện nhau, khí tràng được bộc lộ hoàn toàn.
“Ông tìm cô ấy có chuyện gì?” Giọng nói của anh nặng nề không có nhiệt độ, cũng không gọi một tiếng ba.
Thẩm Thiên Canh nhìn vào mắt anh, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Có chút chuyện riêng.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt cười một tiếng: “Đến vì căn bệnh máu trắng của người đàn bà đó?”
Hóa ra là anh đã biết những chuyện đó rồi, cho nên Thẩm Thiên Canh cũng không cần phải giấu giếm gì nữa: “Đây là chuyện giữa ba và bà ấy, không có liên quan gì với con.”
Câu nói này đã chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh đưa tay đấm một đấm vào mặt của Thẩm Thiên Canh, không hề nương tay chút nào.