“Được.” Tay chạm vào bụng, cô đáp lời, đôi mắt sáng rỡ, tâm trạng vui vẻ, thật là tốt quá đi.
Thẩm Hoài Dương ôm cô ngồi ở trên ghế sofa, độ cong nhẹ nhàng trên đôi môi vẫn còn chưa biến mất, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Huyên Huyên làm nũng muốn ngồi lên bụng của Diệp Giai Nhi, dọa anh vội vàng ôm bé ra, liền phổ cập kiến thức cho bé: “Sau này không thể ngồi ở trên bụng của mẹ nữa, có biết chưa?”
“Tại sao lại không thể ngồi, trước kia có thể ngồi mà.” Huyên Huyên chun chun mũi, vẫn còn đang ăn kem, cái miệng nhỏ đều là kem bơ.
“Trong bụng mẹ có một em bé nhỏ, con sẽ làm em bé nhỏ bị ép lại đó, có biết chưa nào?”
“Wow.” Hai mắt của Huyên Huyên phát sáng, nhảy nhót vui vẻ, nghĩ đến cái gì đó, cô bé quay người lại nhìn Diệp Giai Nhi, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, em bé nhỏ là em trai hay là em gái vậy?”
Cô cứ nói: “Bây giờ còn chưa biết đâu, phải qua một khoảng thời gian nữa thì mới có thể nhìn ra.”
Cái lưỡi hồng hồng liếm liếm cánh môi, Huyên Huyên cười lên khanh khách: “Em gái hay là em trai thì con đều thích hết, mẹ mau sinh em bé ra đi, để con dẫn em ấy đi mua kẹo ăn, con có nhiều tiền lắm, con có thể mua đồ chơi cho em ấy.”
“Coi coi con bẩn chưa kìa, trên người đều là cát thôi, đi tắm nhanh lên đây, sau đó đi lên giường ngủ.” Diệp Giai Nhi ôm cô bé đi vào trong phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Huyên Huyên nằm ở trên giường rồi chìm vào giấc ngủ, cái mông nhỏ vểnh lên cao cao, khóe miệng còn đang chảy nước miếng.
Thẩm Hoài Dương thì đi xử lấy tài liệu, còn chưa buồn ngủ, Diệp Giai Nhi mở máy vi tính mà anh mang theo ở bên người, mở giao diện ra, đánh một dòng chữ... sau khi mang thai, có thể hiến tủy được không?
Trang web xuất hiện, cô nhìn cẩn thận từng dòng một, sợ là sẽ bỏ sót cái gì đó.
Nhưng mà kết quả xuất hiện đều là không thể hiến tủy, trừ phi phá bỏ đứa nhỏ, sau đó mới có thể hiến tủy, nếu không thì không có cách nào hết.
Các kết quả mà cô tìm được đều giống như nhau, đều không có cách nào hiến tủy.
Cô ngồi ở đó, trong lòng run rẩy, xuất thần, màn hình vẫn còn đang lóe sáng, cô cứ thẫn thờ ngồi ở đó.
Đọc những dòng chữ trên máy vi tính, từng câu từng chữ vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu cô, tất cả mọi chuyện lại đến một cách trùng hợp như thế.
Mang thai cấy ghép tủy, làm sao có thể hỗn loạn như vậy?
Ngồi im ở đó, cô vẫn ở trong trạng thái ngơ ngẩn cả người, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Cô ngồi mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi tiến bước chân chậm rãi đi tới, cô cũng không nghe thấy.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Nhìn chăm chú vào sắc mặt của cô, Thẩm Hoài Dương đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe vậy, cô lập tức kéo suy nghĩ đã bay xa trở về, ánh mắt đảo nhìn nội dung trên trang web, cô theo bản năng đóng máy tính lại, che giấu biểu cảm trong đôi mắt, cô đứng dậy: “Làm xong rồi hả?”
“Ừm.” Ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua biểu cảm cùng với hành động của cô, Thẩm Hoài Dương vòng tay ôm lấy vai cô: “Đều đã mang thai rồi, em cố gắng đừng có ngồi gần máy tính.”
“Em biết rồi, chỉ là lên mạng tìm một vài thứ mà thôi, có buồn ngủ không?”
Nhướng nhướng mày, khóe môi Thẩm Hoài Dương cong lên: “Đương nhiên là buồn ngủ rồi, bây giờ chúng ta không có cách nào thực hiện những vận động thú vị, chuyện mà có thể làm cũng chỉ là đi ngủ.”
Anh ôm lấy vai cô đi vào trong phòng, lại phát hiện Huyên Huyên không có ở đây, cô thắc mắc nhăn mày, anh trả lời cô: “Đã được anh ôm vào căn phòng nhỏ kế bên rồi.”
“Lớn như thế, cho đến bây giờ con bé vẫn chưa ngủ một mình.” Diệp Giai Nhi có chút lo lắng, không yên lòng.
“Con bé đã sắp bốn tuổi rồi, cũng đã đến độ tuổi nên đi ngủ một mình, nếu như tối nay chân đá lung tung hoặc là đầu lại đặt ở trên bụng của em, vậy thì làm sao?”
Lúc nói chuyện, anh đã đặt cô ngồi ở trên giường: “Em còn không biết tướng ngủ của con gái em xấu đến mức nào hả, tính cảnh giác của anh rất cao, con bé vừa mới có động tĩnh là anh sẽ nghe thấy, với lại con bé ngủ ở phòng kế bên, nếu như sợ hãi thì con bé có thể đến đây tìm chúng ta, em đi ngủ đi.”
Cô gật đầu, bỏ đôi dép, thay áo ngủ rồi rúc vào lồng ngực ấm áp. Có lẽ do mang thai nên cứ thích ngủ, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi tiếng hô hấp đều đặn của cô vang lên, đôi mắt đang nhắm chặt của Thẩm Hoài Dương lại mở ra, cẩn thận rút cánh tay từ dưới đầu của cô ra rồi đi xuống giường.
Đi đến thư phòng, anh dừng chân lại, ngồi ở trên ghế, mở máy tính ra, tay phải nắm chặt lấy con chuột, tìm lịch sử tìm kiếm, phục hồi giao diện.
Sau khi mang thai, có thể hiến tủy được không?
Hóa ra là lúc nãy cô đang tìm thông tin về phương diện này, cho nên sau khi nhìn thấy anh xuất hiện thì nhanh chóng đóng máy vi tính lại.
Liên quan đến chuyện đó, cô vẫn muốn lừa gạt anh, rốt cuộc là cô dự định đến lúc nào mới nói với anh đây?
Sau khi ăn sáng xong, ba người cùng nhau đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Chờ đợi một lúc, kết quả kiểm tra đã có rồi, trên mặt bác sĩ đều là nụ cười: “Đã mang thai hơn một tháng, chúc mừng cô được làm mẹ.”
Mang thai hơn một tháng rồi? Diệp Giai Nhi mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ, nhưng mà trước kia tôi từng kiểm tra sức khỏe rồi, bác sĩ nói là tử cung của tôi hơi chệch ra phía sau, khả năng mang thai vô cùng nhỏ.”
“Đúng là tử cung của cô chệch ra phía sau so với người bình thường, tỉ lệ mang thai đặc biệt nhỏ, nhưng mà trong quá trình sinh hoạt vợ chồng chú ý đến tư thế, với lại sức khỏe của chồng cô lại cường tráng, khoảng cách xuất tinh và độ bền bỉ đều tương đối sâu và dài, vẫn có thể mang thai, nhưng mà khả năng mang thai thành công chỉ chiếm hai phần, tỉ lệ này quả thật nhỏ đến mức cực hạn, cô rất may mắn đấy.”
Nhướng nhướng mày, Thẩm Hoài Dương nắm chặt vai cô, trên gương mặt tuấn tú đều là vẻ đắc ý nhàn nhạt, ngay cả bác sĩ cũng đã nói như vậy rồi, đủ để thấy sự mạnh mẽ của anh.
Có thể cảm nhận được sự đắc ý của anh, Diệp Giai Nhi giận dỗi trừng mắt nhìn anh, mấy lời nói đó của bác sĩ làm gương mặt cô càng nóng hơn.
Hình như là nghĩ tới cái gì đó, cô nói với Thẩm Hoài Dương: “Anh dẫn Huyên Huyên ra ngoài trước đi, em còn có vài câu muốn hỏi bác sĩ.”
Ánh mắt đảo qua cô, Thẩm Hoài Dương không hỏi là cái gì, chỉ cười nhẹ một tiếng từ trong cổ họng rồi sau đó đưa Huyên Huyên ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế, Diệp Giai Nhi nhìn bác sĩ: “Xin hỏi bác sĩ, tình huống hiện tại của tôi có thể hiến tủy được không?”
“Bởi vì cái được gọi là hiến tủy cũng không phải là lấy từ tủy, mà lấy máu người bệnh, thường trước khi lấy máu thì phải tiêm thuốc để có được lượng máu cần thiết, đây là một quá trình rất đau đớn, sẽ có phản ứng không phù hợp, huống hồ chi cô còn là phụ nữ mang thai, thuốc có 3 phần độc, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới thai nhi.” Bác sĩ mỉm cười giải thích.
“Vậy được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Ngày mai là thứ hai, Huyên Huyên phải đi học, cô phải đi làm, anh cũng phải đến công ty, cho nên trưa hôm đó ba người đã lên chuyến bay trở về thành phố S.
Buổi trưa đi dạo lòng vòng ở Tam Á, mua vài thứ, sau đó đi thẳng đến sân bay, buổi tối muốn ngủ một giấc thật ngon, cho nên chỉ có thể đi chuyến bay vào buổi trưa.
Trở lại thành phố S đã hơn chín giờ đêm, vừa mới xuống máy bay Diệp Giai Nhi liền lạnh chịu không nổi mà rùng mình một cái.
Ở Tam Á ấm áp như gió xuân, nhưng mà thành phố S đã vào thu, trong gió mang theo hơi lạnh, thổi hơi trong mặt đúng là rất rất lạnh.
Cô không về nhà, mà là đến chung cư của anh Huyên Huyên rất gan dạ, ngủ một mình cũng không sợ, giống như là một người không có chuyện gì, thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng đã yên tâm rồi.
Thẩm Thiên Canh ở một bên thì sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điều tra lâu như thế nhưng mà lại không điều tra được hướng đi của cô, thật sự có chút kỳ quái.
Cầm điện thoại di động lên, ông ta thử gọi điện thoại một lúc lâu, vậy mà đã kết nối, ông ta không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cúi người nghe điện thoại.
“Giai Nhi, cô đang ở đâu vậy, bây giờ chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Vẫn còn đang trong trạng thái trò chuyện, Thẩm Hoài Dương quấn cái khăn tắm ở bên eo đi đến, vén chăn lên, ngồi ở bên trái.