“Tôi thấy người không cần sốt ruột là ông mới đúng đó, ông đã đi tới đi lui trong phòng bệnh mười mấy vòng rồi, tôi thấy mà nhức hết cả đầu.” Dương Tuyết bưng ly nước lên, nhìn ông ta, bà ta không hề gấp gáp, bà ta tin tưởng là ông ta có cách.
Nghe vậy, lúc này Thẩm Thiên Canh mới ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh, chờ đợi điện thoại phía bên kia, bây giờ ông ta hy vọng nhất là có thể điều tra ra vị trí của Diệp Giai Nhi.
Không có lý do gì mà không tìm thấy vị trí của cô, có đúng không?
Tam Á.
Nước biển xanh biếc, sóng cả cuồn cuộn, trong veo đến nỗi có thể phản chiếu những rặng mây trắng trên bầu trời, những cành cây xanh biếc đung đưa trong gió, bãi cát mềm mại.
Huyên Huyên vui vẻ đến điên cuồng hưng phấn chạy tới chạy lui trên bờ cát, để lại một hàng dấu chân nho nhỏ.
Diệp Giai Nhi có hơi mệt rồi, cô ngồi trên bờ cát thở hổn hển, nhìn Thẩm Hoài Dương đang đuổi theo Huyên Huyên ở trước mặt.
Phía trước có cánh gà nướng mà Huyên Huyên vừa mới mua về, cô cầm lên ngửi một cái, lại cảm thấy trong dạ dày cuộn lên, có chút buồn nôn.
Không biết tại sao, khoảng thời gian này cô cứ cảm thấy mệt nhoài, còn chưa đi được bao nhiêu là đã thấy mệt mỏi lắm rồi, nhìn thấy ghế sofa hoặc là giường thì cứ muốn đi ngủ thôi.
Hơn nữa ngực còn nở nang, thỉnh thoảng còn có cảm giác ngột ngạt, bình thường không ăn chua, mà gần đây lại thích ăn vô cùng, với lại kinh nguyệt tháng trước còn chưa tới.
Móc nối những phản ứng này lại với nhau, không phải là cô đang mang thai đó chứ?
Trong lòng cô bất giác âm thầm suy đoán, cô lập tức mỉm cười lắc đầu, cảm thấy khả năng này không lớn.
Lúc trước khi mang thai Huyên Huyên thì có đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là bởi vì cơ thể của cô có vấn đề, muốn mang thai là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà cô phải giải thích những tình huống này như thế nào đây?
Lúc đang thất thần, có một bóng người cao lớn đứng từ trên cao đã bao phủ cô, giọt nước rơi trên gương mặt cô, cô mới lấy lại tinh thần.
Vóc dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay Thẩm Hoài Dương vòng qua, liền kéo cả người cô vào trong lồng ngực mình, trầm giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy, nghĩ đến xuất thần.”
“Mấy ngày nay cứ cảm thấy buồn ngủ, lúc nào cũng muốn ngủ, ngực cũng to hơn, trong lòng buồn bực, kinh nguyệt tháng rồi chưa tới, em nghĩ có phải là đang mang thai rồi không.” Đầu gối lên đùi anh, cô nói một cách chi tiết, có chút ấm ức, nhìn có vẻ không có tinh thần là bao.
Mang thai? Trong nháy mắt, con ngươi đen như mực liền tỏa ra ánh sáng lung linh, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, nhíu mày không muốn đứa bé này?”
“Không phải là muốn hay không muốn, mà sao em lại mang thai chứ.”
“Sức khỏe của anh cường tráng, cày cấy vất vả cần cù như thế, với lại có nhiều lần không dùng biện pháp phòng hộ, em cũng không uống thuốc, tại sao lại không mang thai chứ?”
Thẩm Hoài Dương khẽ nheo mắt lại, bàn tay đang nắm cằm cô hơi dùng sức một chút, vô cùng bất mãn, bây giờ cô đang hoài nghi sức khỏe của anh có đúng không hả?
Diệp Giai Nhi hít vào một hơi thật sâu, khuỷu tay tức giận chạm nhẹ vào lồng ngực anh: “Cái này căn bản không phải là trọng điểm có biết không hả? Trọng điểm là trước kia em đi khám, bác sĩ nói là tỷ lệ mang thai vô cùng thấp.”
Chuyện quan trọng nằm ở đó đó, anh có biết rõ không vậy. Cô có chút bất đắc dĩ, nhưng mà đúng là hai người làm rất nhiều lần, cô tưởng là mình sẽ không mang thai, cho nên căn bản cũng không uống thuốc tránh thai.
“Tỉ lệ thấp không nói lên rằng không thể mang thai, có đúng không. Gặp phải anh, đương nhiên là tỉ lệ mang thai của em sẽ càng được nâng cao, dù sao thì kích thước và năng lực có sẵn mà.” Giọng nói âm trầm có ý riêng.
“Anh có thể đứng đắn một chút được không hả?” Cô nghiến răng, gương mặt đỏ hồng.
Tiếng cười trầm thấp truyền ra từ trong lồng ngực, làm rung động một trận, Thẩm Hoài Dương vén sợi tóc bị ngọn gió thổi loạn ra sau tai giúp cho cô: “Xoắn xuýt như vậy làm cái gì? Sau khi đi bệnh viện kiểm tra thì chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng à, cứ ở đây tự tìm phiền não.”
Cô gật đầu: “Một lát nữa sau khi về khách sạn vẫn nên mua que thử thai thử trước cái đã.”
Thẩm Hoài Dương chạm nhẹ vào cằm cô, một giây sau, lòng bàn tay của anh đã chui vào trong chiếc váy dài của cô.
Trong nháy mắt, gương mặt Diệp Giai Nhi liền đỏ lên, cô cắn răng: “Nhanh lấy bàn tay dê xồm của anh ra cho em.”
Ở trước mặt và phía sau đều là du khách đi đi lại lại, ở nơi công cộng thế mà anh lại luồn vào trước ngực cô, cái đồ vô liêm sỉ này.
Sắc trời dần dần tối xuống, cuối cùng cũng đã tối hẵng, Huyên Huyên chơi đủ rồi, kêu ca muốn ăn, cô bé nói mình đói bụng rồi.
Các món ăn ở Tam Á vô cùng phong phú, ba người đi vào trong thành phố tìm một quán ăn, không phải là khách sạn cao cấp, nhưng mà khách ở bên trong rất nhiều, kinh doanh vô cùng phát đạt.
Gọi không ít đồ ăn, sò biển, bào ngư, cá mú, tôm càng, cháo được chế biến từ tôm hùm..."
Huyên Huyên dùng cả tay cả chân cặm cụi cúi xuống bàn mà ăn đến quên cả trời đất, Diệp Giai Nhi ăn khá nhiều tôm càng, còn uống một ít cháo.
Cơm tối ăn khá ngon miệng, cho nên bụng có hơi trướng, thế là quyết định đi bộ về khách sạn. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Diệp Giai Nhi đẩy Thẩm Hoài Dương một cái: “Anh đi mua đi, em với Huyên Huyên ở đây chờ anh.”
Cười khẽ, Thẩm Hoài Dương nhấc đôi chân thon dài đi vào trong tiệm thuốc, trực tiếp kêu người bán hàng lấy que thử thai cùng với giấy xét nghiệm thai.
Trong lúc người bán hàng đang in hóa đơn, anh lười biếng dựa người vào quầy, ánh mắt hơi cụp xuống, xem hướng dẫn sử dụng.
Vẻ quyến rũ trưởng thành lại thanh lịch làm cho người bán hàng thiếu chút nữa là chảy cả máu mũi: “Thưa anh, tiền thối của anh đây.”
“Cảm ơn.” Trong đôi môi mỏng phun ra hai chữ trầm thấp, Thẩm Hoài Dương quay người lại đi ra khỏi tiệm thuốc, mà người bán hàng thì vẫn luyến tiếc nhìn theo anh.
Vừa có giấy thử thai, vừa có que thử thai, anh mua rất đầy đủ, Diệp Giai Nhi đang cặm cụi với nó.
Sau khi trở lại khách sạn, Huyên Huyên đi xem phim hoạt hình đầu trọc, mà Diệp Giai Nhi thì cầm những món đồ đó đi vào trong nhà vệ sinh, Thẩm Hoài Dương thì đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Ở bên đây, cô đang cởi quần ra, âm thanh của người đàn ông vang lên ở bên ngoài: “Có biết dùng không vậy?”
Cô không thèm để ý tới anh, cô cởi quần ra ngồi trên bồn cầu, nhịn không được mà bật cười, một người phụ nữ lại không biết dùng giấy thử thai, chẳng lẽ anh là một người đàn ông mà lại biết dùng hả?
“Nhớ là phải chỉnh lỗ hút nước tiểu ở trên que thử thai, để nước tiểu có thể lọt vào lỗ hút.” Anh sợ là cô không biết dùng, còn đứng canh chừng ở ngoài phòng vệ sinh mà nói.
Nghe vậy, thiếu chút nữa là Diệp Giai Nhi đã sụp đổ rồi: “Anh Thẩm, anh có thể đi ra chỗ khác được không?”
“Sao vậy, em không biết dùng hả? Có cần anh đi vào giúp em không?” Hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương nhướng cao, mở miệng nói, có chút lo lắng.
Giúp cái quỷ ấy.
Anh còn muốn lấy nước tiểu giúp cô hả?
Rốt cuộc, cô cũng nhịn không được mà hét lên một tiếng Điền Quốc Gia anh cứ đứng ở đó luyên thuyên mãi, làm sao em có thể tiểu ra được, anh đi vào trong phòng khách đi, đừng có đứng ở bên ngoài nữa.”
Đợi đến lúc ở bên ngoài yên tĩnh rồi, cô mới bắt đầu thử, một phút sau, nhìn thấy trên que thử thai xuất hiện 2 vạch, đồng thời giấy thử thai cũng vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là đã mang thai.
Tay trái giật mình che miệng, Diệp Giai Nhi gần như là không dám tin tưởng, trong lòng vô cùng kích động khó nói thành lời, vậy mà thật sự mang thai rồi.
Đi vào trong phòng khách, người đàn ông còn gấp gáp hơn cô, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của cô, anh vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
Không nói chuyện, cô trực tiếp đưa que thử thai cho Thẩm Hoài Dương, đôi mắt buông lỏng, sau đó híp lại, anh đứng dậy ôm cô vào trong ngực rồi không ngừng xoay tròn ở trong phòng khách, tinh thần vui vẻ, thỏa mãn, vui sướng, kích động đang dâng trào trong lồng ngực, tay chân cũng đang bừng bừng sức mạnh.
Bị xoay tròn có hơi choáng, Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ cánh tay anh, muốn anh dừng lại, trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương đều là biểu cảm vui mừng: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”